Chương 1218: Bị Săn
Có mười ba nhân loại đang vật vã cố gắng trốn thoát sự theo đuổi của một sinh vật kinh tởm Vĩ Đại.
Hay nên nói là, đã từng có.
Không ai phát hiện ra nguyên nhân gì cả, một trong những Bậc Thầy vấp chân và ngã xuống. Không ai tấn công cô ta, và đám xác theo đuổi thì vẫn còn ngoài tầm mắt. Người phụ nữ kia nắm lấy cổ mình và hét lên.
Một giây sau đó, cô ta đứng dậy với một nụ cười kì lạ trên môi.
Nơi mà đã từng có một hồn tâm rực rỡ, bây giờ không có gì ngoài hắc ám lan tỏa.
'Nguyền rủa tất cả...'
Sunny ra lệnh cho cái bóng duy nhất mà còn ở lại bên mình quấn lấy bản thân, và chạy.
Giọng nói khô khàn của ai đó chạm đến tai cậu:
"T-tách nhau ra!"
'Không! Đám ngu ngốc...'
Lôgic của tiếng kêu tuyệt vọng đó là đơn giản và không phải không có lý lẽ. Có bảy vật chứa của Hộ Vệ Cổng - bây giờ là tám - và mười hai nhân loại còn sống sót. Nếu họ chạy trốn về những hướng khác nhau, thì vài người trong số họ sẽ có cơ hội sống sót.
Nhưng mà cố gắng áp dụng lôgic với đám sinh vật Vĩ Đại kia là vô dụng. Những tồn tại đó là ở bên ngoài lý lẽ của nhân loại, không nằm trong phạm vi lôgic. Chỉ bằng cách ở chung và giúp đỡ lẫn nhau thì những người sống sót mới có cơ hội giữ mạng, cho dù cơ hội đó là nhỏ đến mấy.
Nhưng đã quá trễ để cố giải thích điều đó với những Bậc Thầy hoảng sợ.
Trong lúc Morgan, Seishan, và những thành viên của tổ đội Neph lựa chọn ở gần lẫn nhau, năm người Vượt Bậc khác quay người và chạy về những hướng khác.
Không đến một giây sau đó, một bóng mờ hắc ám ngăn chặn một người trong số đó, và một đài máu bắn lên không trung.
Ở phía trước, Morgan nhìn ra sau từ trên yên của vật cưỡi thép và chửi thề. Rồi, cô chần chừ một giây và nhảy khỏi cái lưng cao của nó. Tiếng Vang sau đó phóng về phía đám xác đang đến gần, hạ thấp cái sừng trên đầu nó .
Trong lúc một cơn lốc tia sáng đỏ dâng lên quanh cô, Seishan ngừng lại và quay người. Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô lạnh lùng và tỉnh táo.
Hai người họ nhìn nhau, và rồi, Seishan chậm rãi giơ hai tay lên.
'Họ làm gì vậy?'
Jet đang cưỡi Ác Mộng, nên cô là ở phía trước nhất. Effie có lẽ là người chạy nhanh nhất trong nhóm người sống sót, nên cô cũng ở xa phía trước đám đuổi theo.
Chỉ có Sunny và Nephis là bị rớt lại phía sau.
Trong lúc họ chạy, mắt Neph thắp lên ánh sáng trắng. Cô thoáng chạm vai Sunny, và cậu cảm nhận sự ấm áp của ngọn lửa cô tràn vào linh hồn và cơ thể mình. Ngay lập tức, tốc độ của họ tăng lên.
Nhưng mà vẫn không đủ.
Thông qua bóng tối, Sunny cảm giác được gì đó nhanh chóng bay về phía mình từ sau lưng. Những cái bóng mà cậu đã cử đi trinh sát vẫn còn vài giây nữa mới đến được cậu...cậu biết rằng phải dùng chút tinh túy còn sót lại để né đòn tấn công kia với Bước Bóng Tối.
Nhưng trước khi cậu có thể làm vậy, Seishan vươn ra hai tay mình, mang ngón cái và ngón trỏ của hai tay lại thành một hình tam giác hoàn hảo. Rồi, một giọt chất lỏng màu đỏ đậm đột nhiên hiện ra trong không trung giữa tam giác đó.
Nhìn nó, Sunny đột nhiên cảm giác một tia trầm trồ không rõ chạm vào tim mình.
Giọt máu đó xoáy tròn, và rồi, cả thế giới đột nhiên nhuộm màu đỏ.
'Cái..cái gì vậy?'
Sunny không biết con gái của Nữ Hoàng Sâu đang làm gì, nhưng mà cậu cảm giác như thể có gì đó bao la và khủng khiếp vừa yên lặng di chuyển qua cậu, và rồi bao phủ lấy cát trắng của sa mạc.
Có những tiếng hét.
Sinh vật lao về phía cậu đột nhiên chậm lại và đi chệch qua, rồi trở nên bất động.
Cậu không dám quay lại.
Trong lúc Sunny và Nephis đến chỗ Seishan, cơn lốc tia sáng đỏ xoáy quanh người Morgan hình thành vô số những thanh kiếm được rèn đúc xinh đẹp. Những thanh kiếm hơi run rẩy, lơ lửng trên không trung, và rồi đột nhiên bắn ra trước như một cơn sạt lở từ thép.
Những cái bóng đến, quấn quanh Sunny và Nephis.
Thánh cũng ở đó, đứng trên một đồi cát trắng trong lúc kéo dây cung.
Đằng sau họ, một đống âm thanh ồn ào bùng nổ, và cát dịch chuyển. Vài đồi cát sụp đổ, với những đám mây trắng bắn lên không.
Họ chạy.
"Nhanh lên!"
"Chết tiệt cả..."
"Ngừng lại! Nhìn đằng kia..."
Sunny chửi thề trong lúc ném bản thân xuống đất, đánh vào cát để chậm lại.
Mặt trời đang lặn, và họ vẫn đang chạy nhanh nhất có thể. Sự kiệt sức của cậu từ lâu đã biến thành thứ gì đó ghê gớm và nguyên thủy hơn nhiều. Sunny thậm chí không biết rằng cơ thể của một người Vượt Bậc lại có thể cạn kiệt...mọi thứ.
Cả sự cường hóa của những cái bóng rực cháy hay bản chất lì lợm của Dệt Máu đều không đủ để vượt qua sự mệt mỏi khủng khiếp nữa.
Mặc dù cậu đã phải ngừng lại vì một nguyên nhân đáng sợ, cậu vẫn chào đón khoảnh khắc ngắn ngủi khi ngã xuống cát.
Nhưng một tích tắc sau đó, Sunny phải đẩy cơ thể tàn tạ của mình vào một cú lăn và nhảy đứng dậy.
'Nguyền rủa...'
Kì diệu là, họ đã thật sự có thể thoát khỏi toàn bộ trừ một cái xác bị chiếm hữu. Cái cuối cùng vẫn đang đuổi theo họ, không cho phép nhóm - bây giờ chỉ lại bảy người - ngừng lại và nghỉ ngơi dù chỉ một phút.
Đến một lúc nào đó, nhiệt độ và cát nóng rực cũng đã biến thành một mối nguy hiểm trí mạng.
Vậy mà, họ vẫn kiên trì...đến lúc này.
Đó là vì một cái xác thứ hai đột nhiên xuất hiện từ hư không, chắn đường họ.
Hình dạng trước mắt họ thì không phải là một trong bảy sinh vật ban đầu...thay vì vậy, đó là một gương mặt quen thuộc.
Sunny phát ra một tiếng thở dài mệt mỏi.
'Vậy là hắn cũng ở đây...'
Bậc Thầy Xu đang nhìn chăm chú họ với nụ cười ghê rợn.
Nephis, Effie, Jet, Morgan, Seishan, Kai và Sunny...bảy người họ không còn nơi để chạy. Một vật chứa của Hộ Vệ Cổng đang ở sau lưng, và cái còn lại thì ở trước mặt.
Đêm đang đến gần.
"Chúng ta làm gì đây?"
Giọng nói của Kai nghe căng thẳng và mệt mỏi. Hắn vẫn có thể trốn thoát, đương nhiên...có lẽ. Tồn tại Vĩ Đại đến gần họ chắc chắn có những biện pháp xử lý con mồi biết bay.
Sunny nhắm mắt một giây, rồi vươn tay ra và triệu hồi Tội Lỗi An Ủi.
Còn làm gì khác được nữa?
Cậu ra lệnh cho toàn bộ trừ một cái bóng quấn vào lưỡi kiếm ngọc màu trắng của thanh kiếm nguyền rủa, biến nó thành một màu đen tuyền.
"...Giết đám khốn đó."
Họ phải giết chúng hoặc là chết...giết chúng và chết, nếu cần. Cả hai cách đều được.
Vẫn tốt hơn là bị biến thành một túi da cho bản thân Hộ Vệ Cổng kia.
Nhưng Sunny...Sunny muốn sống.