Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1217: Mệt Thấu Xương



Chương 1217: Mệt Thấu Xương

Họ đang bỏ chạy. Sa Mạc Ác Mộng chào đón họ với sự thuần khiết hoàn hảo và nhiệt độ chết người, những đồi cát trắng kéo dài như vô tận - mặt trời tàn nhẫn cháy trên bầu trời lam như một giếng bạc nấu chảy thiêu đốt, và một kẻ địch khủng khiếp đang theo sau họ qua cát như một điềm xấu không thể tránh khỏi của một cái chết tra tấn.

'...Mệt thật.

Sunny mệt thấu xương. Cậu từ lâu đã cạn kiệt lượng dự trữ tinh túy của mình, để lại chỉ vừa đủ để không bất lực trong một trận chiến. Mà cũng không phải chiến đấu với Hộ Vệ Cổng là một lựa chọn thật sự...Nephis có lẽ đã phá hủy một vật chứa của nó, nhưng mà nó suýt chút nữa đã giết cô. Những người còn lại ở đây không có Phân Loại mà khắc chế năng lực của sinh vật kia.

Chiến đấu với đám rối của sinh vật Vĩ Đại đồng nghĩa với từ bỏ mạng sống - hoặc, tệ hơn nữa, nhân tính của họ.

Mù quáng chạy sâu hơn vào sa mạc cũng không tốt hơn là bao.

Có một kẻ địch khủng khiếp đang đuổi theo nhóm người sống sót tàn tạ, nhưng mà ở trước họ là vô số những mối nguy hiểm. Những đồi cát ẩn giấu đủ loại Sinh Vật Ác Mộng, và vài người họ đã bị giết trong những đợt giao thủ ngắn, nhưng dã man và không thể tránh né được với những sinh vật lang thang.

Không có sinh vật nào trong số đó là yếu hơn Đồi Bại. Những người chiến đấu với chúng đều mệt mỏi, bị thương, và cực kì vội vàng.

Chỉ còn lại mười ba người họ.

Nhìn về phía những người sống sót kiệt sức, Sunny tự hỏi bao nhiêu người trong số họ sẽ sống để thấy đêm đến.

Bao nhiêu người sẽ sống sót đến bình minh?

Những Bậc Thầy mạnh mẽ đã trông như những cái xác sống. Họ đang di chuyển về trước với biểu hiện nghiêm trọng, im lặng chịu đựng nhiệt độ kinh khủng đè xuống mình. Tóc và giáp họ đầy cát. Những người có thú cưỡi Tiếng Vang di chuyển ở trước, những người không có thì run rẩy theo sau.

Sunny và Kai là trinh sát cho tổ đội. Morgan, Nephis, Jet, Effie, và Seishan là lực lượng tấn công chính...những người còn lại chỉ cố gắng sống sót.

Tệ nhất là...

Mọi người đều biết đây là vô dụng.

Thậm chí càng đau lòng hơn cả biển sinh vật đằng trước và thứ kinh dị Vĩ Đại đằng sau, là việc tổ đội đang không có phương hướng. Họ không có mục tiêu rõ ràng gì cả, chỉ một hi vọng cứng đầu muốn sống sót.

Trước đó, những người ở đây đã có cùng kế hoạch như Sunny - đến Đầu Lâu Đen và thoát đến thế giới thức tỉnh. Giờ khi họ biết thứ ở ngoài luyện ngục trắng tinh khiết của Sa Mạc Ác Mộng này, thì Thành Thị đã trở thành một nguồn sợ hãi đối với họ.

Đó là vì Mordret đã tàn sát mọi người Thức Tỉnh mà gia tộc Valor đã cử đến đó. Và những cái xác hắn ta để lại là những vật chứa hoàn hảo cho Hộ Vệ Cổng.

Một sinh vật Vĩ Đại là khủng khiếp, bảy thứ thì đã vượt ra khỏi khái niệm sợ hãi. Vậy thì còn vài chục? Thành Thị mà những người sống sót đã đặt hi vọng vào đã biến thành một cổng đến địa ngục.

Nên, không còn nơi nào để họ có thể đi nữa.

Vậy thì tại sao phải tiếp tục chứ?

Hiện tại, họ đang đi vì sợ hãi và vì cảm giác hoảng hốt khẩn cấp. Họ tiếp tục về phía trước vì có một sinh vật thuần túy làm từ sợ hãi đang đuổi theo họ từ phía sau.

Thoát khỏi việc đuổi theo, tìm nơi để chờ đêm qua. Họ sẽ nghĩ ra một giải pháp sau đó.

'A...mình thật sự mệt mỏi.

Sunny đang đi cùng Nephis trong lúc bóng của cậu dò đường phía trước. Một trong số chúng đang lướt qua đồi cát bên cạnh cái bóng siêu nhanh của Kai, người mà đang bay cao bên trên. Không thật sự cần thiết để cả Sunny và Kai nhìn cùng đoạn sa mạc, nhưng mà cách này, Sunny có thể liên lạc với hắn bằng Phước Lành Hoàng Hôn.

[Phía trước, đằng sau đồi cát xiên xẹo kia.]

[...Ừ. Tôi cảm giác được nó.]

Một bóng người cao trong một bộ giáp mã não tinh xảo hiện ra từ bóng tối. Vài giây sau đó, hai mũi tên xuyên qua da thịt của một Sinh Vật Ác Mộng mà đang ngủ trong bóng của đồi cát cao. Sinh vật kia nổ tung ra trước với sự phẫn nộ và răng nanh và móng vuốt sắc bén, tiếng rống của nó bay xa và rộng ra sa mạc.

Đến khi nó đến đến được Thánh, thì nó đã lung lay dưới cân nặng của vô số mũi tên. Một mũi tên nữa rơi xuống từ bầu trời như một tia sét - sinh vật kia lung lay và ngã ra, nặng nề chìm vào cát.

[Một con nữa cho mình.]

Sunny mỉm cười ảm đạm.

[Cậu có góc bắn tốt hơn, đồ ăn gian.]

Rồi, nụ cười dần biến mất khỏi gương mặt cậu.

Đi cùng với một cái bóng của Sunny, Kai đang ở xa phía trước tổ đội. Hai cái bóng nữa đang đi ở hai bên trái phải của những người sống sót, cách họ vài cây số cát trắng.

Một cái còn lại thì đang ở xa phía sau họ.

Và nó là cái mà đã phát hiện một bóng hắc ám xuất hiện từ đằng sau đỉnh một đồi cát.

Hình dạng kia đứng hình một giây, rồi quay sang và nhìn thẳng vào cái bóng.

Sunny rùng mình.

'Hộ Vệ Cổng...'

Bờ môi khô của cậu rạn nứt trong lúc cậu hét lên:

"Nó đang đến! Di chuyển!"

Những Bậc Thầy kiệt sức tái đi và nghiến răng. Rồi, họ gom góp toàn bộ sức mạnh còn có trong người và lao về trước, chạy nhanh nhất có thể.

Mặt trời rực rỡ đang nhấn chìm thế giới với ánh sáng chói lòa và nhiệt độ thiêu đốt.

Trong lúc cái bóng mà đã phát hiện kẻ đuổi theo bay đi, một hình dạng khác xuất hiện ở đỉnh một ngọn đồi khác cách nó vài trăm mét.

Rồi, kẻ khác nữa.

'Chết tiệt...'

Sunny chạy, cẩn thận cân nhắc những lựa chọn của mình.

Cậu cảm thấy...phiền muộn.

Cậu cảm thấy phẫn nộ.

Cậu đang tức tối trước việc bản thân đã bị đè xuống vị trí mà chỉ có thể bỏ chạy và lẩn trốn, như một con chuột hoảng loạn.

Nhưng đó là, và đã luôn là, thực tế.

Nhân loại là nhỏ yếu trong thế giới của Ma Pháp Ác Mộng.

Thậm chí nhân loại như Sunny, kẻ chinh phục Ác Mộng và kẻ giết Titan, cũng không hơn một con chuột.

'Mệt mỏi...mệt mỏi...mình mệt mỏi với việc bất lực. Mình mệt mỏi với việc yếu ớt. Mình muốn mạnh hơn...hơn nhiều...rất nhiều...'

Bị một sự khao khát đau đớn, sâu đậm lấn át, Sunny nghiến răng và bỏ chạy.