Chương 1227: Lời Mời Hữu Nghị
Đầu Lâu Đen là một cạm bẫy tử thần, nên không ai sẽ có thể dùng Cổng Dịch Chuyển của nó để thoát khỏi Sa Mạc Ác Mộng. Tuy nhiên, có ít nhất một Thành Thị khác ở vùng địa ngục này của thế giới Mộng Ảo – Mộ Ariel.
Kim tự tháp đen mà luôn đứng sừng sững ngay ngoài đường chân trời như là một ảo ảnh bất tường, nhưng mà cũng không bao giờ đến gần hơn cho dù người ta có di chuyển xa cỡ nào vào trong biển đồi cát trắng. Một trong những nguyên nhân tại sao những đại gia tộc đã đi đến Nam Cực ngay từ đầu.
Giờ khi lực lượng thám hiểm của cả hai gia tộc đều đã bị quét sạch và những con gái của Ki Song đã hoàn toàn rút lui khỏi cuộc đua, Morgan quyết định làm ra một nỗ lực quyết liệt cuối cùng để đến được mộ của daemon.
Đó là tin tức tốt đối với Sunny và những thành viên khác của tổ đội. Sunny biết rằng đi đến kim tự tháp là cơ hội tốt nhất – và có lẽ là duy nhất – họ có để sống sót rời khỏi sa mạc. Những người khác cũng hiểu vậy. Có một vị Thánh hùng mạnh và công chúa của Valor cùng họ là một lợi thế tuyệt vời.
Hiệp Sĩ Mùa Hạ và Morgan có thể khiến công việc chết người là di chuyển trong Sa Mạc Ác Mộng hơi kém bất khả thi hơn.
Nhưng mà có một vấn đề...
Không thể hiện cảm xúc gì, Sunny nhìn chăm chú vào phản chiếu của Mordret thông qua cái bóng của mình. Hoàng Tử Không Gì Cả trông khá là rùng rợn...hắn bị thương nghiêm trọng, bộ giáp tàn tạ và đẫm máu. Nơi mà từng có một bàn tay bây giờ chỉ còn một chỗ cụt đẫm máu. Kể cả một con mắt của hắn cũng đã mất, bị thay thế bởi một cái lỗ trống rỗng.
Hắn trông như một cái xác.
Dù vậy, vẫn có một nụ cười quen thuộc trên mặt Mordret.
“Sunless. A, thật mừng khi thấy cậu vẫn khỏe mạnh!”
Duy trì gương mặt bình tĩnh, Sunny lén lút nhìn những đồng đội mình. Không ai trong số họ có vẻ nghe thấy giọng nói của Mordret...có vẻ như nó được truyền thẳng vào đầu cậu. Có lẽ thứ mà Mordret thật ra đang nói chuyện với không phải là Sunny, mà là phản chiếu của cậu. Dù sao đi nữa, hơi khiến người ta bất an.
‘Tuyệt vời. Giờ mình lại có thêm giọng nói khác trong đầu...’
Mordret hạ cánh tay đẫm máu và ngượng nghịu ho khan.
“Ồ đúng rồi. Tôi đoán cậu không thể trả lời mà không để mọi người khác biết sự hiện diện của tôi. Hay là cậu gật đầu một hay hai lần để cho thấy...”
Sunny chần chừ vài giây, rồi yên lặng vươn về phía phản chiếu với [Phước Lành Hoàng Hôn]. Khiến cậu bất ngờ, nó thật sự có hiệu quả.
Tiếp tục giả vờ như thể không có gì đang xảy ra, cậu gửi một tin nhắn vào tâm trí phản chiếu rách rưới kia:
[Hay là mày cút khỏi đầu tao và đi chết ở nơi khác đi? Cho dù mày có âm mưu gì, tao cũng không hứng thú.]
Mordret chớp mắt.
“Ừm thì, quả là một bất ngờ dễ chịu. Chúng ta thật sự có thể nói chuyện. Tốt biết mấy!”
Sunny thở dài. Cậu thật sự đang phát nản.
[Tại sao tao lại muốn nói chuyện với mày hả thằng con hoang? Đây đều là lỗi của mày! Nếu không phải do những sắp đặt của mày, thì đã không có trận chiến nào cả. Rồi tao sẽ không bị kẹt ở cái sa mạc chết tiệt này!]
Hoàng Tử Không Gì Cả nhìn cậu với một nụ cười.
“Thật sự là đâu cần phải nói vậy chứ Sunless. A, tôi hơi tổn thương đó. Chắc rồi, tôi đã kéo vài sợi dây để khiến trận chiến xảy ra, nhưng làm sao tôi biết được cậu sẽ quyết định tham chiến ở bên phe gia đình tôi chứ? Dù sao thì, là chính cậu đã lặp đi lặp lại với tôi rằng cậu không muốn dính líu gì đến những đại gia tộc. Nên...đổ lỗi mọi thứ lên đầu tôi là hơi không công bằng. Thật ra, tôi mới là người nên thất vọng và giận dữ. Tất cả những lời nói dối đó!”
Nụ cười của Mordret rộng hơn.
“Nhưng, là một người rộng lượng và thông thoáng, tôi sẵn sàng dẹp những trách móc sang một bên. Đây, tôi đã quyết định. Tôi tha thứ cho cậu Sunless... không cần phải nhắc đến nữa!”
Sunny cảm giác muốn quay đầu và lườm cái phản chiếu kia.
‘Cái...cái thằng tâm thần này...hắn ta hoàn toàn bị điên rồi sao?’
Cậu chậm rãi thở ra.
[...Mày muốn gì?]
Phản chiếu của Mordret hơi nhúc nhích, tránh đi một ánh mắt ngẫu nhiên từ Ngài Gilead. Rồi, hắn nhìn về phía Sunny và chần chừ vài giây.
“Tôi thấy em gái tôi đã quyết định cố đến Mộ Airel. Tôi đoán là cậu cũng muốn đi cùng cô ta?”
Sunny khẽ cau mày.
[Đúng. Tại sao lại không chứ? Lâu Đài Đen giờ trong tay một sinh vật Vĩ Đại...nhờ vào một kẻ nào đó. Nên, kim tự tháp là đánh cuộc tốt nhất để thoát khỏi Sa Mạc Ác Mộng.]
Mordret nhìn cậu chăm chú với một nụ cười.
“Ồ, nhưng mà nó không phải. Đừng nghe em gái tôi Sunless – con bé còn trẻ và thiếu kinh nghiệm. Thật ra thì, không ai trong số mọi người có thể đến kim tự tháp đó. Là bất khả thi.”
Câu nói đó rốt cuộc buộc Sunny phải phản ứng. Quay đi để che mặt khỏi những thành viên tổ đội, Morgan và Ngài Gilead, cậu nhìn về phía phản chiếu và nhíu chặt mày.
[Vậy ư? Làm sao mày biết?]
Hoàng Tử Không Gì Cả nhún vai.
“Thật ra là đơn giản thôi...là vì tôi đã từng thấy Asterion thử một lần, và thất bại. Nên, để tôi hỏi cậu một câu – nếu một Đế Giả không thể đến được Mộ Ariel, thứ gì khiến cậu cho rằng cái đội Vượt Bậc tầm thường của cậu có thể thành công?”
Sunny giật mình. Mordret vừa mới thú nhận một thông tin thật sự choáng váng...Asterion đã đến Sa Mạc Ác Mộng? Và điều đó đã xảy ra trong lúc Mordret ở cùng ông ta, nên là ít nhất hơn một thập kỷ trước? Cả ngàn câu hỏi ngay lập tức hiện ra trong đầu cậu.
[...Tao không biết đủ để đoán ai có thể và không thể đến kim tự tháp. Nhưng mà có quan trọng không chứ? Cũng đâu phải là có biện pháp tốt hơn. Nhưng mà tại sao Asterion muốn tiến vào Mộ Ariel? Không, đợi đã...thậm chí nếu ông ta thất bại, thì tại sao lão cha của mày và Ki Song lại cử người của mình vào sa mạc?]
Mordret bật cười.
“Vì Asterion không phải báo cáo với họ thứ ông ta làm. Tôi biết, nhưng họ thì không...và thậm chí tôi cũng không biết động cơ của ông ta là gì. Còn về việc kim tự tháp là biện pháp tốt nhất – cậu có chắc là như vậy không?”
Sunny giữ im lặng một lúc, rồi miễn cưỡng nói:
[Không. Nếu thứ mày nói là sự thật.]
Hoàng Tử Không Gì Cả nhếch mép cười.
“Nói chuyện với người thông minh đúng là dễ chịu. Hãy đặt câu hỏi về sự thật thà của tôi sang một bên vào lúc này...đúng, Mộ Airel có vẻ như là một giải pháp, nhưng mà nó thật sự không phải. Em gái tôi không thể giúp cậu cứu bản thân và đồng đội đâu Sunless.”
Sunny cúi xuống với biểu hiện dè chừng.
[Và mày thì có thể?]
Mordret nhìn cậu chăm chú một lúc. Nụ cười của hắn dần phai đi.
“Đúng, tôi có thể. Và tôi cũng không phải làm vậy vì lòng tử tế hay gì...cậu cần giúp đỡ từ tôi, nhưng tôi cũng cần giúp đỡ từ cậu. Cả sức mạnh của đồng đội cậu nữa – tôi cần nó. Càng đông càng vui. Nếu chúng ta có thể thoát khỏi địa ngục này, thì chúng ta cần toàn bộ sức mạnh có thể có được. Thật sự là may mắn khi chúng ta có thể nói chuyện – tàn tích này là ở ngay giới hạn nơi phản chiếu của tôi có thể đến. A, có vẻ như định mệnh ở bên phía chúng ta.”
Hắn thở dài, rồi mỉm cười lần nữa.
“Vậy nên Sunless...tại sao cậu không quên việc cố gắng đến Mộ Ariel với em gái tôi, và thay vào đó đến thách thức Ác Mộng Thứ Ba chung với tôi?