Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1226: Đề Nghị Hấp Dẫn



Chương 1226: Đề Nghị Hấp Dẫn

Không lâu sau đó, nhóm người rời khỏi tàn tích và lại lần nữa tiến vào sa mạc.

Tốc độ của họ là nhanh hơn hẳn ngày hôm qua – không chỉ vì những thành viên yếu hơn của nhóm đã có cơ hội nghỉ ngơi, mà còn vì những vết thương của họ đã được chữa trị bởi Nephis.

Nephis...trông không quá tốt. Về mặt thể chất, cô hoàn toàn khỏe mạnh, và bất cứ ai không biết rõ cô như là Sunny sẽ cho rằng mọi thứ là ổn. Nhưng mà cậu có thể cảm giác được cô đang kiệt sức và đau đớn đến như nào. Neph đã chưa khôi phục từ việc dùng Phân Loại để tiêu diệt vật chứa của Hộ Vệ Cổng...

Cậu đang lo lắng rằng có lẽ, cô sẽ không bao giờ có thể.

Dù vậy, Nephis đã nhất quyết chữa trị vết thương cho mọi người. Thậm chí của cả Seishan – chỉ có vết thương của Bậc Thầy Muôn Thú, thứ mà được gây ra bởi Lưỡi Kiếm Thì Thầm, là hóa ra ngoài khả năng chữa trị da thịt của cô. Vết cắt xấu xí trên gương mặt xinh đẹp đến gian trá của nữ phù thủy mê hoặc sẽ tiếp tục rướm máu.

Có chút lôgic cho việc hỗ trợ kẻ địch của Gia Tộc Valor. Miễn sao họ còn ở trong sa mạc, thì họ ở cùng phe – không ai biết khi nào Hộ Vệ Cổng sẽ lại tấn công, hay là thứ sinh vật quái quỷ gì đang chờ đợi họ trong Sa Mạc Ác Mộng bao la này. Nên, sức mạnh của nhóm càng cao, thì cơ hội sống sót của Neph là càng cao.

Đó là nguyên nhân Sunny không ngăn cô ta chữa trị vết thương của bản thân cậu. Thường thì, cậu cực kì miễn cưỡng với việc để Nephis tra tấn bản thân vì cậu...nhưng bây giờ, cả hai người họ đang ở trong nguy hiểm ghê gớm. Cậu phải ở trong trạng thái tốt nhất có thể để đảm bảo hai người họ có thể sống sót rời khỏi thế giới Mộng Ảo.

Nhóm người đi trên cát trắng của sa mạc nguyền rủa như những linh hồn lạc lối lang thang trong một địa ngục thiêu đốt rộng lớn.

Sa Mạc Ác Mộng đầy những nguy hiểm mà ngay cả hai vị Thánh cũng thấy khó, nếu không phải bất khả thi, để sống sót. Hơn thế nữa, cơ hội của họ để tìm đến một vị trí mà lực kéo của những Hạt Giống đủ yếu để thoát khỏi là thấp, ít nhất là trong thời gian ngắn.

...Hoặc là đã như vậy, nếu không phải vì một lợi thế độc đáo mà nhóm người sở hữu.

Lợi thế đó đương nhiên chính là Cassie. Nữ tiên tri mù từ lâu đã chứng minh bản thân là không thể thay thế trong thế giới Mộng Ảo. Bây giờ đã là một Bậc Thầy, trực giác siêu nhiên của cô đã chỉ càng mạnh mẽ hơn nữa.

Được Cassie dẫn đường, họ đã có thể tránh né những mối nguy hiểm đáng sợ nhất và đi sâu hơn vào sa mạc mà không mất một thành viên nào cho sự kinh dị của nó. Đương nhiên, biển đồi cát nguyền rủa này là quá ghê gớm để có thể khiến hành trình của họ là dễ dàng.

Vẫn có những mối đe dọa, những hố lún, và những sinh vật kinh tởm đa dạng mà họ phải tránh né, vượt qua, và chiến đấu. Nhưng mà với Hiệp Sĩ Mùa Hạ và Bậc Thầy Muôn Thú bảo vệ những người Vượt Bậc, không có thứ gì trong số đó đã có thể lấy mạng họ.

Và, đến khi mắt trời bắt đầu lăn về phía đường chân trời, họ cuối cùng bắt gặp thứ mà họ đã hi vọng tìm được...ít nhất là vài người trong số họ đã hi vọng.

Đống đổ nát trước mặt họ là không quá to, và trông như một ngọn nến đã dùng hết. Nó thấp và biến dạng, như thể ngọn lửa mãnh liệt nào đó đã từng tan chảy những thứ đá đen thành đống chất lỏng nóng rực, rồi nguội lại và đông thành hình dạng hỗn loạn này.

Một đống cát bao la quanh tàn tích đã biến thành một biển thủy tinh màu đen không đồng đều.

Nhưng mà đó là không quan trọng. Thứ quan trọng là kiến trúc biến dạng này là đủ xa những Hạt Giống xung quanh để cho cho phép hai vị Thánh có thể rời khỏi thế giới Mộng Ảo bên trong nó.

Nhóm người đi vào tàn tích, bước qua thủy tinh đen bóng kia. Bên trong, sàn nhà cũng như vậy – mọi thứ kể về một câu chuyện ngọn lửa dữ dội đã từng cháy lên trong kiến trúc này, biến nó thành một bộ vỏ bị thiêu rụi.

Bước lên thủy tinh đen rạn nứt, Bậc Thầy Muôn Thú hít một hơi sâu, rồi nhìn về phía họ.

“Ừ thì. Không việc gì phải kéo dài...Seishan và ta sẽ rời khỏi. Rất vui vì được biết mọi người! Mặc dù phải nói, ta có thể mang thêm một người với mình – những người mà đã chiến đấu chống lại đại gia tộc Song, ta hi vọng các người không ngại nếu ta không thể đưa ra lời mời đó. Ồ, trừ cậu, em trai nhỏ nhắn. Cô, Nuôi Dưỡng bởi Sói, và Nightingale. Ta có thể giúp một người thoát khỏi hiểm cảnh phiền phức này.”

Cô ta mỉm cười sáng lạn, cho họ một ánh mắt từ tốn.

Lời nhắn nhủ trong đề nghị đó là rõ ràng – mấy người sẽ nợ ta.

Hoặc thậm chí có lẽ là...ta sẽ sở hữu các người.

Một sự yên lặng căng thẳng lắng xuống trong căn phòng làm từ thủy tinh màu đen.

Đến cuối cùng, Effie là người phá vỡ sự yên lặng đó:

“Xin lỗi. Mẹ tôi dạy là không được đi theo những người phụ nữ kì lạ.”

Những lời nói đó là đúng như người ta trông đợi từ nữ thợ săn hung hãn, nhưng mà giọng điệu của cô lại có chút ủ rũ không thường thấy. Effie có vẻ chật vật với quyết định đó, vậy mà, lời cô nói lại không để lại chút không gian thỏa hiệp gì.

Kai và Sunny im lặng lắc đầu, cho thấy sự đồng lồng của mình.

Bậc Thầy Muôn Thú bật cười.

“Tùy mấy người. Seishan, đến gần đây.”

Cô nắm lấy tay Seishan, và nhanh chóng, không ầm ĩ gì, họ biến mất không để lại dấu vết.

Hai quái vật xinh đẹp đã rời hỏi.

‘Cứ như vậy...’

Sunny nhìn về điểm mà họ đã đứng chỉ vài giây trước với biểu hiện phức tạp.

Đó đã là cơ hội để cứu bản thân...và cậu đã để nó trượt ra khỏi đầu ngón tay.

Cậu thấy chút nuối tiếc, nhưng mà cùng lúc, Sunny biết bản thân không thể làm ra quyết định nào khác. Không đời nào cậu có thể để mặc Kai, Effie, Jet, Cassie, và Nephis sống chết ở nơi này để cứu lấy bản thân.

Cậu đã bị buộc phải làm một việc tương tự trước đây, và đó là những khoảnh khắc ghê tởm nhất trong cuộc đời cậu.

...Lần này, ít nhất không ai buộc cậu làm vậy.

Vào lúc đó, một tiếng thở dài nặng nề thoát ra khỏi môi Hiệp Sĩ Mùa Hạ.

Ông ta nhìn Nephis một ánh mắt dài, rồi đi về phía cô và nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cô.

“Tiểu Thư Ngôi Sao Thay Đổi...xin hãy nhận lấy những Ký Ức này. Ta không thể giúp cô nhiều trong ngày hôm nay, nhưng đây là vài thứ vũ khí và dụng cụ tốt nhất mà ta có thể kiếm đến, nhận được, và thu thập được. Cô phải sống sót. Tôi biết cô có thể. Vì cô đã làm vậy một lần.”

Một nụ cười tái nhợt hiện lên mặt Neph.

Trớ trêu đến đắng chát, khi cô một lần nữa lại bị ném vào Sa Mạc Ác Mộng sau khi chịu đựng quá nhiều để thoát khỏi nó.

Cô rút tay lại và nhìn đi.

Mặc dù Ngài Gilead có vẻ đã trông đợi một câu trả lời, Nephis giữ im lặng.

Ông ta hạ tay xuống, rồi bước đi và nhìn về phía Morgan.

“Tiểu Thư Morgan...nếu cô muốn. Ta đã sẵn sàng mang chúng ta trở lại thủ đô công hãm.”

Morgan mỉm cười.

‘Rồi đó. Giờ thì, chúng ta sẽ phải...’

...Và lắc đầu.

Sunny chớp mắt.

“Không, vẫn chưa.”

Phát hiện sự mơ hồ trong mắt Ngài Gilead, Morgan nhún vai.

“Ông có thể mang tôi đi sau đó, nhưng mà bây giờ...bây giờ, chúng ta vẫn có cơ hội đến được kim tự tháp. Chúng ta vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đúng, tình hình của chúng ta là còn lâu mới có thể xem là hoàn hảo, nhưng mà nhìn về mặt tốt, Gia Tộc Song hoàn toàn đã rời khỏi. Cạnh tranh đã không còn. Sẽ là ngu ngốc nếu không tận dụng.”

Cô nhìn về phía những người còn lại.

“Hơn nữa, nếu chúng ta có thể chinh phục Mộ Airel, thì mọi người sẽ có thể thoát khỏi thông qua Cổng Dịch Chuyển của nó. Sao chứ, như vậy không phải tuyệt vời hay sao?”

Gương mặt Hiệp Sĩ Mùa Hạ cứng lại.

“Tiểu Thư Morgan...ta e rằng ta phải nhất quyết. Nếu chúng ta không rời đi ngay, thì có lẽ sẽ không còn một thủ đô công hãm để trở lại khi chúng ta thử vào lần kế tiếp. Cả lục địa có thể sẽ bị mất.”

Cô hờ hững nhún vai.

“Đừng lo về chuyện đó. Chúng ta có bốn ngày nữa, tối thiểu...”

Cuộc đối thoại của họ là cực kì thú vị. Sự tự tin của Morgan về việc Đông Nam Cực sẽ cầm cự thêm ít nhất bốn ngày cũng rất hứng thú.

Tuy nhiên...

Sunny thấy hơi bị phân tâm.

Đó là vì cậu đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt. Có ai đó đang quan sát cậu, và từ phía mà đáng lẽ không ai có thể...

Cậu không quay đầu, mà nhìn quanh thông qua những cái bóng của mình.

Ở một góc phía xa của căn phòng thủy tinh, một hình dạng đang phản chiếu trên bức tường rạn nứt.

Tuy nhiên, không có ai ở đó để tạo ra phản chiếu đó cả.

‘Thằng khốn đó...’

Phát hiện sự chú ý của Sunny, phản chiếu mỉm cười và vẫy một tay.

...Hay nói đúng hơn là một nơi cụt đẫm máu.

Nó có vẻ đã bị thiếu mất một tay.