Chương 1229: Đêm Thứ Bảy
Một con hắc mã đang phi nước đại qua vùng cát trắng bao la.
Trên lưng nó, mệt mỏi dựa trên yên, có một cô gái trẻ xinh đẹp trong bộ quần áo màu đen. Con ngựa và kỵ sĩ như một làn sóng hắc ám mà đang hấp thụ lấy ánh mặt trời rực rỡ, và chỉ có mái tóc bạc ấn tượng của cô gái là phản chiếu lại ánh sáng trong lúc nhảy múa trong gió.
Nephis đang theo sau một cái bóng mà đang lướt thật nhanh ở trên cát trước mặt mình, dẫn hai người họ trở lại vị trí của nhóm.
Lên một đỉnh đồi cao, cô nhìn thấy một cảnh tượng như ra từ cơn ác mộng. Cát trắng hoàn mĩ đã bị máu nhuộm đỏ, và những cái xác ghê gớm nằm la liệt khắp nơi, bị xé rách và có những vết thương ghê gớm.
Biểu hiện cô trở nên nghiêm trọng.
Cùng lúc, ở bên dưới, Sunny hơi quay đầu và liếc nhìn về phía kỵ sĩ hắc ám, tương phản rõ ràng trên nền trời lam ở trên đỉnh đồi cát. Vuốt mồ hôi khỏi trán, cậu mệt mỏi thở dài và tựa vào một cái chi đầy vảy của một cái xác, ẩn nấp trong cái bóng của nó.
‘Cô ta trở lại rồi.’
Nephis đã sống sót nhiệm vụ của cô...những người còn lại cũng đã sống sót, mặc dù chỉ là vừa đủ. Bầy Sinh Vật Ác Mộng này là quá khó để ngay cả Ngài Gilead có thể xử lý – vị Thánh đã giải quyết con đầu đàn, một Quái Thú Vĩ Đại, và những người còn lại đã phải đối mặt với bầy sinh vật Đồi Bại.
Bây giờ, Hiệp Sĩ Mùa Hạ đã bị thương nghiêm trọng, và họ cũng tàn tạ và kiệt sức tương tự vậy. Trong bất cứ trường hợp nào khác, một người Vượt Giới Hạn đánh bại một Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại sẽ là một kì công huyền thoại xứng đáng một sự ăn mừng vẻ vang, nhưng vào lúc này, họ chỉ mệt mỏi và sợ hãi.
Đây là sinh vật Vĩ Đại đầu tiên – trừ Skinwalker – mà họ đã gặp phải trong Sa Mạc Ác Mộng, nhưng mà nó có phải thứ cuối cùng? Chắc chắn là không.
Họ thậm chí còn chưa đến vùng bên trong của nơi nguyền rủa này, và tình hình đã vô vọng như vậy rồi.
Ác Mộng chạy xuống từ đồi cát, và những thành viên trong nhóm người bò ra khỏi những nơi bóng râm bên dưới những cái xác to đùng để gặp Nephis.
Cô nhảy khỏi yên ngựa và nhìn Morgan với biểu hiện bình tĩnh. Công chúa của Valor nhướng mày.
“Như thế nào?”
Nephis im lặng một giây.
“Tôi đã dụ con titan đó về phía vật chứa của Skinwalker. Chúng chiến đấu, nhưng mà sau đó có thêm vật chứa đến. Con titan bây giờ chắc đã chết rồi...vẫn còn một biển cát lún giữa chúng ta và đám đuổi theo kia, với thứ sống bên dưới đó, nhưng mà nó sẽ không trì hoãn chúng quá lâu. Chúng ta có tối đa là vài giờ.”
Morgan thở dài nặng nề.
“Chết tiệt. Đó là một canh bạc vô vọng, nhưng mà tôi thật sự đã hi vọng có thể đạt được nhiều hơn.”
Cô nhăn nhó, rồi quay đầu sang phía tây và nhìn chăm chú bóng dáng xa xăm của kim tự tháp đen với biểu hiện nghiệt ngã.
Đến hiện tại, mọi người biết rằng nỗ lực tuyệt vọng để đến được Mộ Ariel, hay tối thiểu là đến gần, là vô dụng. Có lẽ ngay cả Morgan cũng biết, kể cả nếu cô không chịu chấp nhận việc đó.
Sunny khá chắc là cô ta không cố chinh phục kim tự tháp đen vì lợi ích của họ, nhưng dù vậy, cậu suýt cảm động. Những người còn lại thì cơ bản là đã đầu hàng...chỉ có Morgan là tiếp tục cứng đầu bám víu vào mục tiêu bất khả thi đó.
Ngài Gilead lắc đầu.
“Tiểu Thư Morgan...là ngày thứ tư rồi. Ta đã hứa sẽ cho cô thời gian, nhưng mà chúng ta không có tiến triển gì cả. Cô cần chấp nhận thực tế.”
Công chúa im lặng một lúc, rồi nhăn mặt.
“Hoàng hôn. Chúng ta sẽ đẩy về trước đến khi mặt trời lặn. Nếu không có gì thay đổi đến lúc đó, tôi sẽ theo ông trở lại Nam Cực.”
Hiệp Sĩ Mùa Hạ nhìn đi, rồi gật đầu.
Họ có lẽ có thể sống sót đến hoàng hôn...dù sao đi nữa, vẫn còn vấn đề tìm kiếm một vị trí thích hợp để di chuyển giữa hai thế giới. Vị Thánh điển trai nhìn sang Cassie.
“Tiểu Thư Cassia, ta sẽ phải làm phiền cô.”
Cô đơn giản gật đầu, thể hiện sự đồng ý giúp đỡ Ngài Gilead và Morgan thoát khỏi Sa Mạc Ác Mộng.
Sunny cũng đang nhìn về phía kim tự tháp đen mà đứng sừng sững chỉ ngay ngoài đường chân trời. Cậu bình tĩnh đến kì lạ.
‘Mộ Airel. Làm sao người ta đến được nó?’
Thật ra thì, cậu có một ý tưởng. Họ đã di chuyển vào nơi sâu hơn của biển cát này bảy ngày rồi, chạm trán càng lúc càng nhiều nguy hiểm ghê gớm.
Nhưng có lẽ đó là nguyên nhân họ đã không có tiến triển gì cả...di chuyển vào ban ngày.
Sunny có một nghi ngờ không ngớt là người ta chỉ có thể đến gần hơn mộ của daemon vào ban đêm.
Nhưng nếu đó là thật...thì nó thật sự là một nơi bất khả thi đối với họ. Vì Sa Mạc Ác Mộng vào đêm không phải nơi dành cho kẻ trần tục.
Nó là vùng đất của cái chết.
Thở dài, cậu uống một ngụm nước từ Suối Vô Tận, hủy nó đi, và bắt đầu bước đi.
‘Cái nóng chết tiệt này...’
Họ sống sót thêm một ngày nữa, kể cả nếu như vài người trong số họ đã muốn ước gì họ đã không làm vậy. Đã có thêm những trận chiến, thêm máu đổ ra. Skinwalker đến gần hơn, càng lúc càng trở nên không thể thoát khỏi.
Mặt trời đang lặn xuống đằng sau bóng dáng hắc ám của kim tự tháp đen, như thể bị mũi nhọn của nó đâm xuyên. Mộ Ariel vẫn như lúc ban đầu, có vẻ trong tầm với nhưng mà cũng hoàn toàn không thể chạm đến, như thể trêu tức họ.
Kéo chân lê lết, Sunny bước qua cái xác của một Sinh Vật Ác Mộng và đi giữa hai trụ đá tảng mà là cổng vào một tàn tích bị chôn vùi. Nơi này sẽ là nơi trú ẩn của họ cho đêm nay – đêm thứ bảy họ ở trong sa mạc này.
Đây cũng là nơi mà Hiệp Sĩ Mùa Hạ và Morgan sẽ rời khỏi họ.
Bên trong một căn phòng bao la dưới lòng đất, những thành viên tổ đội đang bơ phờ ngồi trên sàn đá cổ đại.
Morgan đang ngồi cách xa mọi người, ôm lấy cánh tay gãy của mình. Cơ thể bền bỉ của cô đầy những vết thương, và cô đang có quá ít tinh túy để khôi phục chúng. Có một biểu hiện u ám và tiếc hận trên mặt cô.
Mọi người có vẻ đã tế nhị đồng ý cho cô chút không gian.
...Ừ thì, Sunny không phải người tế nhị cho lắm.
Đi về phía công chúa của đại gia tộc Valor, cậu ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo trước mặt cô.
Morgan ngước lên, thoáng mơ hồ.
“A...Bậc Thầy Sunless. Cậu chắc chắn vô cùng thất vọng với tôi. Xin lỗi...có vẻ như tôi không phải một chỉ huy giỏi giang như tôi đã nghĩ.”
Cậu im lặng một lúc, rồi nhún vai.
“Thật ra thì, tôi không quan tâm đến việc đó.”
Cô mỉm cười buồn bã.
“Ồ? Nếu không phải đến trách móc tôi, thì cậu muốn gì?”
Sunny nghiêm túc nhìn cô ta.
“Sau khi cô và Ngài Gilead rời khỏi, những người chúng tôi sẽ cố gắng thách thức Ác Mộng Thứ Ba. Đó là cách duy nhất đối với chúng tôi, nên...tôi chỉ muốn hỏi là liệu Gia Tộc Valor có lại bắt đầu làm phiền tôi lần nữa, trong trường hợp tôi sống sót.”
Không ai được phép trở thành Thánh mà không có sự cho phép từ những Đế Giả. Nó có lẽ có liên quan gì đó đến thứ mà Giáo Sư Obel từng đặt giả thuyết – rằng sự xuất hiện của những Cổng là có liên quan đến sự thăng tiến của nhân loại trên con đường Thăng Hoa. Nó có lẽ chỉ là vì những Đế Giả không muốn cho phép ai trở nên quá mạnh mẽ mà không trở thành một phần Lĩnh Vực của họ.
Dù sao đi nữa, Sunny muốn có chút đảm bảo rằng cậu sẽ không bị săn lùng bởi những đại gia tộc, trong cơ hội nhỏ nhoi mà cậu thật sự có thể sống sót quay trở lại từ Ác Mộng Thứ Ba.
Nhìn cậu, Morgan đột nhiên phát ra tiếng cười nhỏ.
“Ác Mộng Thứ Ba? A...cậu không cần lo lắng về việc đó...”
Cậu cau mày.
Công chúa kiêu hãnh có vẻ đã hạ xuống diện mạo được duy trì hoàn hảo của mình. Nếu là như vậy...cậu đột nhiên có một xúc động muốn thử vận may thêm chút nữa.
“Thật ra thì, tôi có một câu hỏi khác nữa.”
Morgan yên lặng nhìn cậu. Sunny đón gặp ánh mắt cô và hỏi với chút tò mò trong giọng nói:
“Là một câu hỏi mà đã vướng bận trong lòng tôi từ một lúc. Những đại gia tộc đã đè nén sự Vượt Giới Hạn của những người Thức Tỉnh độc lập trong vài thập kỷ. Một ông lão đã từng nói với tôi rằng mấy người có lẽ đang theo đuổi những mục tiêu cao quý nào đó...như là giới hạn số lượng Cổng Ác Mộng mạnh mẽ mở ra trên khắp thế giới. Một người khác đã nói với tôi rằng mấy người chỉ nghĩ đến Lĩnh Vực của ai điều khiển nhiều Thành Thị nhất. Nên...thứ nào là nguyên nhân thật sự? Và tại sao có vẻ như mấy người đột nhiên không hề quan tâm đến nó nữa?”
Cậu ngừng lại, rồi bằng phẳng nói thêm:
“Những đại gia tộc đã không ưa nhau một thời gian dài, nhưng mà mấy người đã chỉ quyết định bắt đầu một trận chiến tranh thật sự ngay bây giờ khi cả một lục địa chết tiệt đang sắp sửa bị hủy diệt. Tại sao vậy? Hử?”
Sunny cảm thấy hơi không thật. Vài năm trước, là một người Ngủ, Nephis đã cảnh cáo cậu rằng chỉ riêng việc biết về sự tồn tại của những Đế Giả và Lĩnh Vực là có thể khiến cậu bị giết. Và bây giờ, là một Bậc Thầy, cậu đang trực tiếp hỏi những câu hỏi như này với con gái một Đế Giả.
Ừ thì, cũng đâu phải Morgan có thể làm gì cậu vào lúc này. Sự trừng phạt gì mà có thể tệ hơn bỏ cậu lại giữa Sa Mạc Ác Mộng? Sunny cơ bản là đã chết, nên không việc gì phải giữ lại cả.
Cô ta nhìn cậu một lúc, giữ im lặng. Khiến Sunny bất ngờ, không có sự giận dữ hay ghét bỏ trong ánh mắt Morgan. Chỉ có...sự thú vị nghiệt ngã, kì lạ.
“Cậu thật sự không biết?”
Cậu lắc đầu.
Morgan cau mày và phát ra tiếng cười khàn.
“Ừ thì. Cả hai câu hỏi của cậu...có cùng câu trả lời. Xác suất những Cổng Ác Mộng mạnh mẽ mở ra trên toàn thế giới – chúng tôi muốn giữ nó thấp nhất có thể, đúng là vậy. Muốn kiểm soát nhiều hơn Thành Thị – chúng tôi cũng muốn vậy. Nhưng bây giờ, chúng tôi đúng là không quan tâm đến việc đè nén số lượng Thánh quá nhiều nữa.”
Sunny nhìn cô ta với sự mãnh liệt cháy bỏng.
“Tại sao?”
Morgan mỉm cười u ám.
“Còn tại sao nữa? Vì làm vậy không còn ý nghĩa gì nữa. Khối lượng tới hạn đã đạt đến. Cha tôi và Ki Song, họ đã trì hoãn nó lâu nhất có thể. Nhưng hiện tại, không còn cách nào để khiến viên sỏi chậm lại nữa. Nó đã trở thành một cơn sạt lở.”
Cô tựa ra trước đến khi mặt mình chỉ cách mặt Sunny vài centimet và thì thầm vào tai cậu:
“Gì, cậu cho rằng Chuỗi Ác Mộng sẽ ngừng lại ở Góc Nam? Không, Bậc Thầy Sunless...nó chỉ là bắt đầu. Sớm mà thôi, toàn bộ Trái Đát sẽ giống như Nam Cực. Mỗi lục địa, mỗi thành phố, mỗi ngôi nhà. Toàn bộ...toàn bộ thế giới sẽ bị nuốt chửng bởi thế giới Mộng Ảo.”
Cô tựa ra sau, để lại Sunny choáng váng nhìn cô ta chăm chú. Đầu óc cậu như có vẻ bị đông cứng.
Morgan quan sát gương mặt bất động của cậu với một nụ cười, và rồi thở dài.
“Hai Lĩnh Vực yếu là không thể chống cự tương lai. Chỉ có một Lĩnh Vực mạnh mẽ là có thể. Nên, cậu thấy đó...cách này hay cách cách khác, hoặc là Valor, hoặc là Song phải ngã xuống. Chỉ có thể có một vị vua, và một ngai vàng.”
Cô yên lặng vài giây, rồi đứng dậy.
“Tôi chúc cậu may mắn, Bậc Thầy Sunless. Đi đi, chinh phục Ác Mộng Thứ Ba, và trở thành một vị Thánh. Cậu cho rằng những đại gia tốc sẽ cố ngăn cản cậu? Không...giờ khi hồi kết đã bắt đầu, chúng ta sẽ cần toàn bộ số lượng Thánh mà chúng ta có thể có.”
Morgan quay đi và bước về phía Ngài Gilead, đôi mắt chu sa của cô chìm trong hắc ám.
Lúc cô làm vậy, cô ngừng lại và nhìn Nephis.
“Em gái! Chị sẽ chờ em ở Bastion. Đừng có lâu quá đó.”
Dứt lời, Công Chúa Chiến Tranh nhận lấy tay của Hiệp Sĩ Mùa Hạ.
Không lâu sau đó, họ rời khỏi, để lại sáu người họ – Sunny, Nephis, Cassie, Effie, Kai và Jet – một mình trong căn phòng dưới lòng đất.
Những lời nói của cô ta vẫn còn vang vọng trong tâm trí Sunny, khiến cậu tê liệt.
Sau một lúc, cậu hơi nhúc nhích.
‘Ồ...đương nhiên rồi.’
Bên ngoài, đội quân xác chết cổ đại đã lại chiến đấu, và mặt trăng lạnh lẽo chiếu sáng kiến trúc hắc ám của ngôi mộ cổ đáng sợ kia.