Chương 1230: Địa Ngục Là Trống Rỗng
Một đám mây cát trắng tinh ngột ngạt đã che đi bầu trời, và những cơn cuồng phong dữ dội đang thổi qua biển đồi cát trắng. Thế giới trắng tinh và thẩm thấu nhiệt độ thiêu đốt. Những hạt cát cắt vào da như những con dao, nhưng mà sáu bóng người dễ vỡ vẫn cứng đầu đi về phía trước xuyên qua địa ngục chói lòa, che lấy mặt bằng đôi tay mệt mỏi và chật vật chống lại gió.
Sunny đi ở đầu đoàn người nhỏ này, hơi được che khỏi gió bởi bờ lưng không thể đổ ngã của Thánh. Có một tấm thủy tinh đen trong tay cậu, và trong đó có một phản chiếu của một chàng trai với một con mắt mà tỏa sáng như gương.
“Nhanh lên, Sunless...cậu gần đến rồi, nhưng mà phải nhanh lên. Sinh vật kia đang đến gần.”
‘Câm mồm đi thằng khốn...ai mà không biết chứ...ai cũng biết cả!’
Nghiến răng, Sunny đẩy qua gió và đi về phía trước. Cậu cảm giác như thể bản thân đang bị đẩy vào một cái lò nướng. Skinwalker đang ở ngay sau bước chân họ, vẫn không ngừng nghỉ và không thể tránh khỏi như bao giờ, nhưng mà ở đà này thì bản thân sa mạc sẽ giết họ trước khi sinh vật Vĩ Đại kia có thể.
‘Đúng...là trò đùa...sáu người Vượt Bậc mạnh mẽ nhất trên thế giới...sẽ bị giết bởi...môi trường...’
Chẳng phải buồn cười? Hành trình của cậu với tư cách một người Thức Tỉnh đã bắt đầu với việc suýt bị chết cóng ở trên ngọn núi, và giờ, cậu đang trên ngưỡng cửa sụp đổ trước nhiệt độ không chịu nổi của sa mạc nguyền rủa. Thế giới Mộng Ảo là tàn nhẫn đối với kẻ yếu, nhưng mà nó cũng vô tình đối với kẻ mạnh. Mà cũng không thể nói Sunny lúc này là đặc biệt mạnh mẽ gì.
Ngẫu nhiên, cậu nhớ lại một phần của bài diễn văn mà Nephis đã nói với những người Ngủ trong Lâu Đài Tươi Sáng, ngay trước khi dẫn họ tiến công Tòa Tháp Đỏ.
‘Những kẻ yếu sẽ chết. Những kẻ mạnh cũng sẽ chết. Và những người còn sống sau đó sẽ không còn như trước...đi theo tôi...và mọi người sẽ không bao giờ trở thành nô lệ...’
Cậu muốn cười.
Cả thế giới trắng tinh và rực sáng. Họ sẽ không thể duy trì lâu hơn quá nhiều trong cơn bão cát hủy diệt này. Sunny đã thấy muốn ngã xuống...cậu chỉ có thể tưởng tượng những người còn lại cảm giác như thế nào, họ không có cùng sức kháng cự nguyên tố của cậu. Mọi người đương nhiên đều có những dụng cụ của riêng họ để chống lại nhiệt độ, nhưng dù vậy...họ đều đang giữ thăng bằng sát mép vực thẳm.
Nhưng, may mắn là, đích đến của họ đã rất gần. Chẩm ãi, một hình dạng to đùng hắc ám để lộ bản thân trong cơn bão tuyết trắng tinh. Sunny đông cứng một giây, ngước lên.
Trước mặt họ, cách đó một đoạn, một tảng đá đen khổng lồ nằm giữa những đồi cát, nghiêng sang một bên, những đường nét của nó là bằng phẳng và trơn tru hoàn hảo. Nó có vẻ như không hề bị ảnh hưởng bởi lực lượng hủy hoại của bão cát, sự phẫn nộ thảm họa của trận chiến trường tồn giữa đám xác chết cổ đại, và thậm chí là sự tàn phá nhẫn tâm của thời gian...vậy mà, một đầu của nó rạn nứt, gãy và hoàn toàn tan vỡ.
Sunny không biết thứ báng bổ gì mà có thể gây tổn thương đến thứ đá đen không thể phá hoại này, và không muốn biết. Cảnh tượng đó khiến cậu choáng váng. Không chỉ vì cậu nhận ra tảng đá này từ đâu mà đến, mà còn biết nó là gì.
Toàn bộ nó tỏa ra một sự hắc ám ma quái quen thuộc.
Tảng đá đen khổng lồ đó...là một Hạt Giống Ác Mộng.
Toàn bộ nó.
...Bên dưới Hạt Giống, được che chắn khỏi gió bởi sự to lớn của nó, một quái vật có cánh nằm trên cát. Những chi mạnh mẽ và cái đuôi dài của nó trông bé tí bên cạnh tảng đá đen, nhưng mà không ai trong số họ bị đánh lừa – sinh vật kia là to đùng, và nguy hiểm. Nó nâng cái cổ dài của mình lên và nhìn về phía sáu bậc thầy, khiến cơ thể mệt mỏi của họ căng thẳng.
Cùng lúc, phản chiếu của Mordret mỉm cười.
“Ồ...đừng để ý đến tôi, Sunless. Cái cơ thể đó thật sự là khó nhìn hả? Để tôi thay đổi cái...”
Sinh vật kia mở miệng, và một cơ thể nhân loại nhỏ bé rơi xuống cát. Một giây sau đó, đầu sinh vật kia đột nhiên ngã xuống, không còn sinh lực. Cơ thể nhân loại thì cựa quậy.
Hoàng Tử Không Gì Cả chậm rãi đứng dậy, rồi vẫy cái tay cụt chào họ. Gió mang đến giọng nói của hắn:
“Chạy đi! Skinwalker sắp đến đây rồi!”
Sunny chần chừ một giây, rồi liếc sang Nephis. Không lãng phí thêm thời gian, cậu gom góp chút sức mạnh còn sót lại trong người và lao đến tảng đá đen khổng lồ kia.
Những người còn lại theo sau. Họ đã thảo luận mọi thứ cần thảo luận. Mọi người đã biết mọi thứ cần biết về bản chất của Ác Mộng Thứ Ba – cách nó khác với hai cái trước đó, và cách nó tương tự.
Lần này thì họ sẽ tiến vào thử thách với cơ thể vật chất của mình. Dù sao thì, không còn sự phân biệt giữa cơ thể mà sống ở thế giới thức tỉnh và cơ thể mà lang thang ở thế giới Mộng Ảo sau khi người ta Vượt Bậc.
Đó à thứ mà Nephis và Cassie đã học được từ Gia Tộc Valor, và đã chia sẻ với họ. Đáng biết. Nhưng ngoài việc đó thì...Ác Mộng mà họ sẽ tiến vào là hoàn toàn không biết gì về cả.
Skinwalker đang bám đến tận đuôi, nên không có thời gian để chần chừ. Sunny đến Mordret và cau mày nhìn hắn.
“Mày tốt hơn là đừng giở trò gì khi chúng ta vào trong.”
Hoàng Tử Không Gì Cả yên lặng một giây, rồi nhếch mép cười:
“A, cậu lấy lời ra khỏi miệng tôi đó, Sunless...cùng nhau sống sót nào.”
Sunny gật đầu, rồi quay sang đồng đội của mình. Có gì để nói chứ?
Cậu nặn ra một nụ cười và hét lên:
“Mọi người...sống sót! Chúng ta sẽ trở lại là những vị Thánh!”
Dứt lời, cậu nhìn mỗi người một lần cuối.
Có tia lửa trắng nhảy múa trong mắt Neph. Cassie thì trắng bệch, nhưng mà đầy sự quyết tâm không thể phá vỡ. Kai nhìn về phía tảng đá đen với vẻ dè chừng chấp nhận. Efie có vẻ nghiệt ngã và quyết tâm. Jet...đang mỉm cười. Cô lắc đầu và nhếch mép.
“Cuộc đời đúng là không đoán được...ai có thể nghĩ sẽ có ngày tôi thật sự thách thức Ác Mộng Thứ Ba chứ?”
Kẻ Gặt Hồn cười trong lúc nhìn về phía Sunny.
“Sunny! Cảm ơn cậu!”
Cậu nhìn cô ta chăm chú một giây, rồi lắc đầu.
‘Đúng là đồ điên mà.’
Nghĩ vậy, cậu quay người và đi một bước về phía đá đen.
Một bước, hai...ba...
Chậm rãi, cơn bão cát trắng dữ dội biến mất, và chỉ còn lại hắc ám vô tận.
Trong hắc ám đó, Sunny nghe thấy giọng nói của Ma Pháp:
[Vượt Bậc Giả! Chuẩn bị cho Thử Thách Thứ Ba!]
Lời nói của nó vang vọng trong hư vô.
[Mười ba triệu, bảy trăm ngàn và bảy mươi bảy người can đảm...chào mừng đến Ác Mộng!]
Sunny trợn to mắt.
‘...Gì cơ?’
[Hết cuốn sáu: Toàn Bộ Ác Quỷ Có Mặt]
[GuiltyThree: Đợi chút đã...chẳng phải Cuốn Năm vừa mới hết ngày hôm qua sao? Hở, chắc là không phải! Dù sao đi nữa, chào mừng đến kết thúc của cuốn sáu của Nô Lệ Bóng Tối. Chúng ta đã gần đến 1,500,000 chữ, mọi người tin được không chứ? Như thường lệ, tôi sẽ nghĩ một ngày và quay trở lại với những chương đầu tiên của Cuốn Bảy ngày sau ngày mai. Chúc mọi người có một ngày tuyệt vời!]