Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1235: Cảnh Tượng Tuyệt Vời



Chương 1235: Cảnh Tượng Tuyệt Vời

Sunny lại gặp ác mộng. Thức dậy trong mồ hôi lạnh, cậu không thể nhớ nổi bản thân đã mơ về gì, nhưng mà đang bị tạm thời bị tê liệt bởi cảm giác áp đảo của một...nỗi ám ảnh hắc ám, đáng sợ, nuốt chửng.

Trạng thái tinh thần của cậu chắc là đã phải hứng chịu ảnh hưởng lớn hơn cậu đã nghĩ, để cậu cứ có ác mộng liên tục như thế này. Ừ thì...đó không phải là kết quả không hợp lý, cân nhắc đến những việc đã xảy ra trong Trận Chiến Đầu Lâu Đen và sau đó.

‘Mình nên triệu hồi Ác Mộng và để nó canh gác giấc ngủ của mình. Như vậy nó cũng sẽ có thể khuất phục thêm vài giấc mơ.’

Ngay khi Sunny nghĩ vậy, cậu cảm giác gì đó sai.

‘Cái...’

Trong giây kế tiếp, cái bè bên dưới hắn dâng lên, và rồi, tiếng thì thầm của nước đột nhiên trở thành một tiếng rống điếc tai.

Sunny bị ném khỏi bề mặt gỗ mát lạnh và ném vào nước sâu. Cảm giác nước dâng trào vào mũi và miệng, cậu chửi thề, nhanh chóng cảm giác không gian xung quanh, và cố gắng tìm đến tấm gỗ trôi dạt quen thuộc...dù sao thì nó là sự cứu rỗi duy nhất của cậu trong sương mù này.

Cái bè ở phía trước cậu vài mét. Chật vật bơi ngược dòng nước, Sunny bơi lên trên. Nhưng có gì đó kì lạ...nước mà trước đó là tối tăm quanh cậu bây giờ thẩm thấu ánh sáng, và càng bơi lên cao, nó càng sáng hơn nữa.

Cuối cùng, Sunny nhô ra khỏi bề mặt nước và nhắm chặt mắt lại, bị ánh sáng mặt trời làm chói lòa.

Sương mù luôn tồn tại...đã biến mất.

Đẩy cơ thể chống lại dòng chảy, Sunny bơi về phía cái bè đáng tin cậy của mình, leo lên thứ gỗ trơn trợt, và họ ra vài miệng đầy nước. Rồi, cậu vuốt mái tóc ướt ra sau và cẩn thận mở mắt ra.

Sau vài ngày ở trong ánh chạng vạng của sương mù ma quái, chúng mất vài giây để điều chỉnh với độ sáng của ban ngày. Chậm rãi, một cảnh tượng choáng ngợp hiện ra từ ánh sáng trắng đó.

Sunny khẽ thốt lên.

Trước mặt cậu, xa hết tầm mắt, có một mảng nước trong trẻo, lấp lánh bao la. Ánh mắt trời nhẹ nhàng phản chiếu từ bề mặt nó, khiến cả thế giới có vẻ như thể đính vô số những viên đá quý.

Cao bên trên, trong bầu trời trong xanh, bảy mặt trời đang chiếu xuống ánh sáng xinh đẹp.

Một mặt trời đang dâng cao lên khỏi nước về phía tận cùng bên phải, khiến bầu trời và nước chảy được nhuộm hàng ngàn sắc thái đỏ cam. Màu sắc của hoàng hôn dần sáng hơn trong lúc chúng từ tốn biến thành một màu xanh dương sống động ngay trên đầu Sunny. Ở xa bên trái, một mặt trời khác đang khiến nước có màu đỏ như máu, biến cả thế giới thành một đám lửa với ánh sáng đỏ sẫm.

Đường chân trời phía đông là bình minh, và đường chân trời phía tây là hoàng hôn. Tuy nhiên, ở nơi Sunny đang ở thì lại là giữa ngày.

Cậu nhìn chăm chú cảnh tượng phi thường đó một lúc, trầm trồ, rồi khẽ nhúc nhích và nhìn ra sau.

Đằng sau cái bè, thế giới vẫn y như vậy – không có gì ngoài nước. Không còn thấy chút sương mù nào, như thể nó chưa từng tồn tại.

Sunny thở dài, rồi lại quay đầu sang phía bắc...hoặc ít nhất là hướng mà cậu chọn gọi là phía bắc, khi nghĩ đến mặt trời duy nhất trong số bảy cái đang mọc lên là ở bên phải cậu. Đó cũng là hướng mà dòng chảy đang tiếp tục mang con bè đi.

Cậu đã dùng chút thời gian ngắm nhìn khung cảnh tuyệt vời của thế giới Ác Mộng này.

‘Khiến mình nhớ đến thứ gì đó.’

Sunny lưỡng lự vài giây, tự hỏi. Rồi cậu hít một hơi sâu.

Bảy mặt trời rực rỡ, nước trong veo bao la...nó khiến cậu nhớ đến Hồn Hải. Của bản thân cậu cũng sẽ là tương tự, nếu cậu có hồn tâm rực rỡ thay vì bóng tâm không ánh sáng.

Đương nhiên, cậu chỉ có năm cái, và nước hắc ám trong linh hồn cậu thì là tĩnh lặng và không hề nhúc nhích. Hồn Hải của cậu cũng nhỏ hơn vô số lần. Cũng có những khác biệt khác.

Dù vậy...thế giới trước mặt cậu vẫn có vẻ quá xinh đẹp ghê rợn để có thể chỉ là một nơi tầm thường.

Nên câu hỏi là...

‘Mình ở nơi quái nào đây?’

Không có sa mạc nào cả. Cũng không có kim tự tháp đen. Toàn bộ Sunny có thể nhìn thấy là mặt nước sáng chói và bảy mặt trời kì lạ. Người ta đã biết rằng bầu trời, bao gồm cả những hành tinh và ngôi sao trong nó, là không đồng dạng ở các vùng khác nhau của thế giới Mộng Ảo...dù vậy, cậu khá chắc là cậu chưa bao giờ đến gần một nơi như này.

Và nhất định là không có gì giống như này bên trong Sa Mạc Ác Mộng.

Sunny có thể miễn cưỡng tưởng tượng Ma Pháp đã cho cậu đến một quá khứ xa xăm đến mức sa mạc vẫn còn ở dưới đáy biển. Nhưng mà, thậm chí điều đó cũng không thể giải thích được sự kì lạ của bầu trời rực rỡ trên đầu này.

“Chúng ta tiến vào thứ Hạt Giống gì vậy nè?”

Có âm thanh nước bắn, và Tội Lỗi An Ủi bình tĩnh đi trên bề mặt nước để đứng trên con bè gỗ một lần nữa. Nó hoàn toàn khô ráo và không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi đột ngột trong khung cảnh này. Có một nụ cười nhàn nhàn trên gương mặt sứ của nó.

“Đúng là một cảnh tượng ha?”

Sunny im lặng gật đầu, rồi đột nhiên nhìn chăm chú vào điểm mà bóng ma đang đứng.

Gỗ có màu tối và ướt nhẹp. Khi sương mù bí ẩn biến mất, còn bè chắc là đã bị lật...để lộ mặt bên dưới của nó.

Và phần bên dưới là đầy những đường kẻ hỗn loạn, điên rồ.

Chúng là kí tự, hàng ngàn kí tự, toàn bộ hòa vào thành một bức ảnh vặn vẹo. Nhưng mà...ko chỉ kí tự. Sunny nhận ra vài biểu tượng được khắc thô thiển trên đó, nhưng mà vài thứ khác là hoàn toàn xa lạ đối với cậu.

Rùng mình, cậu nhận ra thậm chí là có những chữ viết quen thuộc của ngôn ngữ nhân loại.

Được dịch bởi Ma Pháp, toàn bộ những biểu tượng lặp lại cùng những từ:

“Ước ước ước cẩn thận điều ước ước cẩn thận thứ ngươi ước lấy điều ước điều ước điều ước ƯỚC ƯỚC CẨN THẬN THỨ NGƯƠI ƯỚC LẤY CẨN THẬN CẨN THẬN THỨ NGƯƠI ƯỚC ƯỚC...”

Sunny đông cứng.

Những từ đó tiếp tục, tràn ra khỏi gỗ cổ đại trong lúc cúng tan vỡ và xuyên chéo lẫn nhau. Cũng như kí tự duy nhất ở mặt bên kia của con bè, nó trông giống như đã bị cào lên gỗ cực kì bên bỉ bởi móng tay của ai đó. Những đường nét đó là thô ráp và cuồng loạn, nhưng mà sâu và nặng tay.

Sunny cau mày, cảm giác một khát vọng không thể điều khiển được muốn di chuyển rời xa đống kí tự tâm thần kia. Cậu cảm giác một sự điên khùng ghê gởm tỏa ra từ chúng, và không thể giải thích nổi là đang dè chừng để không bị chúng ảnh hưởng. Tuy nhiên, không có nơi nào để di chuyển cả – cả cái bè là đầy những biểu tượng vặn vẹo kia.

Phần của nó mà cậu có thể nhìn thấy, phần mà Tội Lỗi An Ủi đang bình tĩnh đứng trên, và ngay cả phần mà cậu đang quỳ trên cũng đầy nhóc chúng.

Đột nhiên căng thẳng, Sunny nhìn đi khỏi và liếc nhìn mặt nước lấp lánh trải dài lần nữa.

...Bằng cách nào đó, nó không còn có vẻ mộng mơ nữa.