Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1241: Đảo Hắc Ám



Chương 1241: Đảo Hắc Ám

Sunny lướt xuyên quay bầu trời tăm tối trên một dòng nước lấp lánh, bao la. Gió đang vuốt ve làn da cậu, và sự yên lặng yên bình vẫn đang ngự trị thế giới. Nếu không phải đôi lúc cậu cần đâm bản thân với một cây kim sắc bén, thì cậu đã có thể thấy tình huống này là khá thư giãn.

Đương nhiên, cũng có một con quái vật rắn biển mà đang kiên nhẫn đuổi theo cậu, nhìn chăm chú vào màn trời đêm đen tuyền với đôi mắt đục ngầu của nó.

Cậu cũng phải liên tục duy trì cảnh giác cao độ – ai biết được thứ gì có thể tấn công cậu từ phía trên.

Sau một lúc, Sunny thở dài.

‘Mệt mỏi thật sự.’

Cậu bắt đầu nhớ nhung những ngày rơi trong Bầu Trời Bên Dưới. Ít nhất lúc đó thì cậu có một cái xác mimic để ngồi trên. Giờ thì, không có nơi nào để cậu nghỉ ngơi cả – Sunny tiếp tục bay về trước, bị vây quanh bởi không gì khác ngoài không khí trống rỗng.

Và thay vì Mordret, cậu có Tội Lỗi An Ủi ám bên cạnh. Thật sự khó nói kẻ nào là người đồng hành tệ hại hơn.

“Gì cơ? Mày điên...tao mãnh liệt phản đối sự so sánh này!”

Bóng ma căm ghét lườm cậu, rồi nhìn đi nơi khác.

Sunny thở dài lần nữa.

“Ừ, ừ...mày đẹp trai hơn hẳn thằng kia. Xin lỗi. Tao nói quá lời.”

Tội Lỗi An Ủi khịt mũi khinh thường, và họ tiếp tục đi về trước trong sự im lặng.

Sau một lúc lâu, ánh sáng nhàn nhạt của dòng nước bên dưới trở nên yếu hơn. Đường chân trời phía đông sáng lên, và rồi, mặt trời đầu tiên xuất hiện từ bên dưới cùng một vương miện ánh sáng đỏ tía.

Một ngày mới đã bắt đầu.

Ánh sáng mềm mại thẩm thấu trong Dòng Sông Vĩ Đại dần tiêu tan, và bảy mặt trời lần lượt xuất hiện từ dưới nước. Không lâu sau đó, đường chân trời phía tây lại bắt đầu phủ trong ánh lửa đỏ sẫm của hoàng hôn.

Ở mọi nơi khác, thì đang là một ngày sáng sủa.

Sunny nhìn chăm chú Quái Thú Vĩ Đại bên dưới mình với vẻ tiếc hận. Cậu đang có xúc động muốn triệu hồi Cung Chiến Của Morgan và bắt đầu biến con rắn cổ đại thành một cái bia tập ắn. Kể cả nếu như những mũi tên của cậu là không đủ để đâm xuyên những vảy lam của sinh vật, cậu chắc chắn là chúng ít nhất sẽ khiến nó khó chịu.

Tại sao Sunny phải là người chịu đựng sự khó chịu một mình chứ?

Nhưng mà, làm vậy sẽ tiêu tốn tinh túy. Cậu không muốn lãng phí nó bất cẩn như vậy trong tình huống mà chuyện gì đều có thể xảy ra tiếp đó.

Nghiến răng, Sunny giữ vững ý chí và tiếp tục bay trên mặt nước.

Một giờ trôi qua. Rồi, một giờ nữa.

Thật ra thì, Sunny không hề biết nếu đó có phải là giờ hay không – bảy mặt trời chiếu sáng Dòng Sông Vĩ Đại là quá kì cục và không đáng tin cậy để có thể dùng đo đạc thời gian. Cậu chỉ đoán bao lâu đã trôi qua dựa trên trực giác, nhưng mà cậu cũng có thể dễ dàng là đã đoán sai.

Dù sao đi nữa...nhiều thời gian hơn trôi qua cậu. Hay Sunny là người trôi qua thời gian nhỉ? Những câu hỏi kiểu này đang khiến cậu phát khùng.

‘Mình thật sự bắt đầu...’

Sunny đột nhiên đứng hình và nhìn về phía một điểm nhất định trên Dòng Sông Vĩ Đại.

Ở đó, vẫn còn cách một đoạn rất xa...một chấm đen cuối cùng đã xuất hiện trên mặt nước lấp lánh. Tim cậu khựng lại một nhịp.

‘Đất liền?’

Cậu chần chừ một giây, rồi liếc nhìn cái bóng dài ẩn mình bên dưới bề mặt nước ngay dưới cậu. Rồi, cậu thay đổi phương hướng và tăng tốc, hi vọng đến được chấm đen kia nhanh nhất có thể.

Không có gì đảm bảo tìm đến một nơi có thể đáp xuống sẽ cứu cậu khỏi sinh vật vĩ đại kia. Nhưng mà có lẽ cậu sẽ có thể nghỉ ngơi một chút.

Gió huýt lên bên cạnh tay Sunny trong lúc cậu lướt dọc theo dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại, di chuyển – có lẽ – xa hơn vào quá khứ.

Chậm rãi, chấm đen trở nên lớn hơn, và cậu có thể nhìn thấy vài chi tiết về nó.

Trước mặt cậu, vẫn còn cách một đoạn, là một hòn đảo hắc ám. Hòn đảo không quá to – không có bề ngang hơn một cây số – và hoàn toàn làm từ đá đen, phong hóa. Nó có những dốc cao, với những vết hằn sâu và những khe đá vặn vẹo chạy xuyên suốt.

Có những thảm rêu xanh to lớn rải rác trên bề mặt hòn đảo, cũng như những đất đá nhô lên cao như những tòa tháp mà trông như làm từ bạc bóng lưỡng. Những góc cạnh lấp lánh của chúng sắc bén và lởm chởm.

Sunny cảm thấy một chút hi vọng.

Hòn đảo không lớn, nhưng mà đủ lớn để có thể cản trở con quái vật biển kia. Nếu như sinh vật kia muốn theo Sunny lên bề mặt, thì nó sẽ phải hoàn toàn ra khỏi nước – và chiến đấu trên cạn sẽ là rất có lợi đối với Sunny.

Và có lẽ con rắn cổ đại kia sẽ không leo ra khỏi nước.

Nhưng kể cả nếu nó có làm vậy, thì nó sẽ ra khỏi môi trường của nó. Với Sunny, Thánh, Ác Mộng, Tiểu Yêu, và năm cái bóng...có lẽ họ sẽ có cơ hội đánh đuổi sinh vật kia, hay thậm chí giết chết nó.

Tội Lỗi An Ủi chắc chắn cũng đã trở nên mạn hơn. Dù sao thì, pháp thuật [Sự Thật Xấu Xí] của thanh kiếm ngọc đã hứa hẹn sức mạnh phi thường cho những kẻ mà dính phải sự điên rồ của nó...và dựa trên việc âm hồn của thanh kiếm kia lúc này có vẻ thật cỡ nào, Sunny chắc là đã đạt đến rất nhiều điều kiện đó.

Hơn nữa...sunny có thể tìm manh mối về bản chất của Ác Mộng trên hòn đảo kia. Ngay bây giờ, cậu đang khổ sở nhiều nhất vì việc thiếu thốn thông tin. Kiến thức là nguồn gốc của sức mạnh, nên cậu không thể bỏ lỡ cơ hội để có thêm nó.

‘Hi vọng con rắn già kia đừng có theo mình lên cạn...’

Sunny rút Gánh Nặng Thiên Đường ra khỏi tay và bắt đầu chậm rai hạ xuống về phía hòn đảo hắc ám. Càng đến gần nó, cậu càng nhìn thấy nhiều chi tiết hơn. Những dốc cao của hòn đảo là gồ ghề, với phần thấp hơn bọc trong bạc. Có vô số những con hàu bám trên kim loại bóng lưỡng, với những làn sóng sủi bọt trong lúc đánh vào chúng.

Cũng có những sợi xích to đùng dâng lên từ nước và biến mất vào những khe đá cao hơn trên dốc.

Sunny cau mày.

Hòn đảo rất kì lạ...đó không cần phải nói. Nhưng mà, có gì đó về sự kì lạ kia khiến cậu thấy bất an.

Ngay cả con rắn quái vật kia cũng có vẻ trở nên dè chừng trong lúc họ đến gần hơn dốc đá tăm tối, phong hóa kia.

Sunny đột nhiên nheo mắt.

‘Có lẽ nào...’

Cậu chần chừ vài giây, rồi cố gắng nhìn xuyên qua bề mặt của hòn đảo.

Một tích tắc sau đó, Sunny chửi thề và vội vàng đâm Gánh Nặng Thiên Đường trở lại vào da mình.

Trong giây kế tiếp, hòn đảo rung chuyển và di chuyển trong lúc một cái đầu khổng lồ chậm rãi dâng lên từ bên dưới làn sóng để nhìn chăm chú con rắn biển cổ đại với con mắt khổng lồ, không nhúc nhích.

...Thứ Sunny nhìn thấy bên dưới lớp đá đen kia là một biển hắc ám tà ác, và hai khối u mà đang lan tỏa Hắc Hóa ra khắp sinh vật khổng lồ kia.

Cả hòn đảo...chỉ là một cái mai của một con Quái Vật Vĩ Đại khổng lồ.