Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1242: Trận Chiến Thảm Họa



Chương 1242: Trận Chiến Thảm Họa

Sunny nhìn chăm chú cái đầu bò sát khổng lồ mà vừa dâng lên từ bên dưới làn sóng. Những dòng nước chảy xuống từ nó như là những thác nước gào rú, và lớp bạc hoen ố kia bọc lấy nó như một bộ giáp. Mắt con quái vật như những hồ nước đục ngầu, và cái mỏ khổng lồ của nó thì như một cái mũi đâm của một con thuyền chiến vậy.

Đương nhiên, không có con thuyền nào ở thế giới thức tỉnh có thể so sánh với sức mạnh hủy diệt của cái mỏ này.

Thứ mà Sunny đã cho là một hòn đảo, thật ra là bộ mai của một con rùa đen khổng lồ.

Cậu đứng hình, bị choáng bởi kích thước kinh dị của con Quái Vật Vĩ Đại.

‘...Vậy mà mình còn tưởng con rắn biển kia là khổng lồ.’

Rắn biển mà đã theo sau Sunny đúng là khá to – nó dễ dàng to hơn Titan Ngã Goliath, thứ mà Sunny đã giết trong trận chiến ở Falcon Scott. Tuy nhiên, cơ thể của sinh vật đó cũng chỉ dài khoảng vài trăm mét.

Còn con quái vật rùa này thì là hơn cả cây số. Đứng trước nó, con rắn kia đúng là có vẻ nhỏ bé.

Vậy mà, nó có vẻ không e ngại.

Con rắn lam cũng đã ngẩng đầu khỏi mặt nước, và đang nhìn chăm chú con Quái Vật Vĩ Đại trước mặt nó với ánh mắt đục ngầu, điên dại.

Hai Sinh Vật Ác Mộng quan sát lẫn nhau.

Còn Sunny thì chửi rủa định mệnh mình.

‘Chết tiệt...chết tiệt! Mình đã hi vọng có thể đạp chân lên gì đó cứng rắn lần nữa!’

Thay vì một chốn bình yên, cậu tìm thấy một sinh vật mà thậm chí còn khủng khiếp hơn cả thứ đang chờ đợi nuốt chửng mình.

“Mày vẫn có thể đạp chân lên con rùa đó, mày biết mà hả.”

Tội Lỗi An Ủi nhếch mép cười.

Sunny u ám lườm nó, rồi quay sang hai sinh vật kia.

Vào lúc đó, con rùa khổng lồ hơi cúi đầu và phát ra một tiếng hầm hừ đe dọa – nghe như tiếng sấm vang rền vậy. Nước vẫn còn chảy xuống từ những vảy đen của nó, ánh mắt đục ngầu chậm rãi thắp lên ánh sáng bạc tối.

Nó rõ ràng không vui với việc một Sinh Vật Ác Mộng khác dám tiến vào địa bàn và quấy rầy giấc ngủ của nó.

Con rắn lam nhìn nó chăm chú thêm vài giây, rồi quay mũi và ném một ánh mắt điên dại về phía Sunny.

‘Con rắn già kia suy nghĩ gì vậy? Quay đuôi và bỏ chạy đi đồ thần kinh!’

Sunny vẫn còn nhớ rõ ràng sự dễ dàng mà Cua Bách Trưởng đã giết đám Cua Ăn Xác. Một con Quái Vật là mạnh mẽ và chết chóc hơn nhiều so với một con Quái Thú, cho dù Cấp Bậc đó là gì...nếu như rắn biển kia còn chút đầu óc gì, thì nó sẽ rút lui để tránh việc khiến con rùa đen giận dữ hơn nữa.

Đó là tin tức tốt đối với Sunny. Mặc dù cậu đã không tìm được nơi trú ẩn khỏi con vật kia trên mai của một Quái Vật Vĩ Đại, Quái Vật Vĩ Đại vẫn có thể giúp cậu loại bỏ một kẻ bám đuôi đáng sợ.

Con rùa cũng không có vẻ đã phát hiện Sunny. Nếu mọi thứ ổn thỏa...

Nhưng đương nhiên là không.

Bất chấp việc nhỏ hơn nhiều con Quái Vật Vĩ Đại trước mặt, và phỏng đoán là cũng yếu hơn nhiều, con rắn lam phát ra một tiếng rống điên dại và lặn xuống nước, bơi về phía con rùa khổng lồ với tốc độ đáng kinh ngạc. Những lưỡi đao nhô ra từ lưng nó cắt bề mặt dòng sông và để lại một đường bọt trắng sau lưng nó.

Sunny hơi giật mình.

‘...Nó muốn ăn mình đến vậy sao?’

Nhưng mà con rùa bọc giáp quái vật kia không hề e ngại. Hai chi trước của nó di chuyển, và đẩy bản thân về trước với tốc độ đáng kinh ngạc. Cái mỏ nó mở ra, và một âm thanh không thể tả nổi bùng nổ từ trong miệng nó, khiến thế giới rung chuyển.

Bề mặt bình tĩnh của Dòng Sông Vĩ Đại đột nhiên trở nên hỗn loạn, như thể đang ở giữa một cơn bão tố. Những xoáy nước khổng lồ hình thành, đủ mạnh mẽ để nuốt chửng những con thuyền kim loại.

Sunny suýt nữa bị ném khỏi bầu trời bởi lực lượng bạo lực của tiếng hét xung trận của con vật kia.

‘Argh...’

Rắn lam và rùa đen va vào nhau bên dưới cậu, và một vòi nước to đùng đột nhiên bắn lên không trung. Con rùa là mạnh mẽ và chết chóc hơn nhiều, nhưng mà rắn thì nhanh hơn – nó linh hoạt tránh né cái mỏ đáng sở và mở hàm của bản thân ra, cố gắng cắn răng nanh của mình vào những cái vảy khổng lồ trên cổ kẻ địch.

Nhưng mà, những răng nanh đáng sợ đó chỉ trượt khỏi bề mặt bạc hoen ố bao phủ nó.

Sunny ngừng lại vài giây, trầm trồ trước cảnh tượng trận chiến thảm họa giữa hai sinh vật Vĩ Đại. Lực lượng mà đang hình thành bên dưới cậu...có lẽ đủ để xóa cả một thủ đô công hãm khỏi bề mặt thế giới.

Rùng mình, cậu tưởng tượng việc gì sẽ xảy ra nếu hai sinh vật như này xuất hiện ở NQSC. Liệu thành phố lớn nhất của nhân loại có thể sống sót được một thảm họa như vậy?

...Nó có lẽ có thể, nếu chỉ là vừa đủ. Những Đế Giả có thể đã từ bỏ Nam Cực, nhưng mà họ chắc chắn sẽ làm gì đó nếu như nơi quyền lực của họ bị đe dọa. Bastion và Ravenheart là quan trọng, đúng, nhưng mà Góc Bắc vẫn là trái tim của nhân loại.

Ít nhất thì Sunny muốn tin tưởng như vậy.

‘Mình suy nghĩ gì vậy?’

Nước của Dòng Sông Vĩ Đại đã bị nhuộm đỏ bởi máu xung quanh nơi hai sinh vật kia chiến đấu.

Sunny sẽ rất thích quan sát rắn lam chết đi, nhưng mà cậu không thể bỏ lỡ cơ hội trốn thoát. Nếu không thể thoát khỏi hai sinh vật Vĩ Đại kia vào lúc này, cậu có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

Quay người, cậu bay về trước nhanh nhất có thể.

Đằng sau cậu, thế giới run rẩy, và nước gầm rú trong lúc dâng lên thành những làn sóng khổng lồ.

‘Thần thánh...’

Sunny nghiến răng và không chịu quay lại nhìn.

Dần dần, âm thanh của trận chiến khổng lồ kia trở nên khẽ hơn. Và rồi, cậu không thể nghe thấy gì cả.

Cậu thở dốc.

‘Đó...mình biết Ác Mộng Thứ Ba là tuyệt đối chết chóc. Nhưng mà chẳng phải vẫn là hơi quá mức hay sao?’

Liệu cậu đáng lẽ nên chiến đấu với những Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại khi chỉ là một người Vượt Bậc cỏn con? Loại lôgic biến thái gì vậy?

Đột nhiên rơi vào tâm trạng buồn rầu, Sunny thở dài và nhìn Tội Lỗi An Ủi.

“Mày nghĩ sao?”

Âm hồn của thanh kiếm mỉm cười.

“Tao nghĩ mày sẽ chết đói trước khi tìm được đất liền. Ồ... hoặc mày có thể đi câu có trên dòng sông và bị con cá nào đó ăn thịt ngược lại. Đó luôn là một lựa chọn!”

Sunny nhăn nhó.

‘Mình hỏi nó làm gì chứ?’

Cậu tiếp tục theo dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại, bay về phía bắc...vào quá khứ.

Dần thì, bảy mặt trời lại chìm xuống lần nữa, khiến nước thẩm thấu ánh sáng của chúng. Bầu trời lại đen và hoàn toàn không có ánh sao nào cả.

Thế giới im lặng.

Sunny mệt mỏi nhắm mắt.

‘...Không thể ngủ. Ngủ có thể sẽ khiến mình bị giết.’

Cậu nhìn chăm chú dải nước dịu dàng lấp lánh bên dưới mình, rồi chớp mắt vài lần.

‘Cái...quái gì...làm sao có thể chứ?!’

Một cái bóng quen thuộc đang ẩn mình bên dưới làn sóng bên dưới cậu.

Rắn lam đã trở lại. Có những vệt máu trong nước quanh nó, nhưng mà sinh vật chết tiệt kia đúng là ở đó, vẫn chờ đợi nuốt chửng Sunny.

‘Nó đã thoát khỏi con rùa khổng lồ kia?!’

Chật vật không thể tin tưởng, Sunny quay đầu và nhìn ra sau.

Đương nhiên, nơi mà hai sinh vật đã chiến đấu là quá xa để cậu có thể thấy gì.

Nhưng mà...cậu đúng là phát hiện gì đó khác.

Đâu đó ngoài kia, ở thượng nguồn, gần như quá xa để có thể nhìn ra...một tia ánh sáng trắng bé tí đang lấp lánh trên nước xanh lục, lấp lánh. Khó để có thể nhìn ra nó vì ánh sáng mềm mại của Dòng Sông Vĩ Đại vào đêm, nhưng mà nó rõ ràng là có ở đó.

Sunny nín thở một giây.

‘Mình không nên có hi vọng. Phải không?’

Cậu chậm lại, rồi dừng hẳn lại. Tội Lỗi An Ủi cũng ngừng lại, nhìn cậu với biểu hiện hờ hững.

‘Dù vậy...mình phải đảm bảo...’

Sunny xoa mặt, liếc nhìn rắn lam một lần nữa, và rồi cho bản thân bay ngược ra sau.

‘Để xem mày có muốn gặp con rùa kia lần nữa hay không, đồ rắn già!’