Chương 1244: Tảng Thịt Ngon Lành
“Thật sự là cô ta...”
Sunny không muốn thừa nhận, nhưng mà cậu phi thường kích động. Một nụ cười nhỏ hiện lên mặt cậu, và cậu thở ra thật dài.
Xa bên dưới, cái bóng vẫy tay chào lại Nephis.
Cậu vui vẻ, và không chỉ vì người cậu tìm thấy là Neph. Sunny cũng vui vẻ vì tìm được bất cứ ai cả...sau những ngày cô độc, cậu đã bắt đầu sợ rằng sự kì lạ của Dòng Sông Vĩ Đại là ghê gớm hơn cậu đã nghĩ, và cậu thật ra đã bị chuyển đến một Ác Mộng khác hẳn – hay có lẽ vào thời đại khác hẳn – những thành viên khác của tổ đội.
Thật ra thì, cậu đã đè nén sự sợ hãi gặm nhấm về việc bản thân là người duy nhất trong thế giới trôi chảy này.
“Cảm ơn thần thánh.”
Dưới ánh mắt trông chừng của con rắn lam kia, Sunny thu lại Gánh Nặng Thiên Đường và lướt xuống theo quỹ đạo vòng cung. Cậu vẫn dè chừng sinh vật Vĩ Đại kia, nhưng mà không có lựa chọn mà phải đáp xuống. Cũng là một việc tốt...sau hai ngày trôi nổi qua bầu trời trống rỗng, cậu thèm muốn đứng trên gì đó vững chắc lần nữa.
Vết thương nhỏ mà cây kim đen để lại đã hoàn toàn lành lại khi Sunny đến được vỏ đá của con vật khổng lồ.
Khiến cậu nhẹ nhõm, con rắn cổ đại không theo cậu lên đảo. Nó ở lại trong nước, nhìn chăm chú nhân loại nhỏ bé với sự đói khát điên dại – may mắn là, ánh mắt không thể giết người.
Ừ thì, ít nhất là ánh mắt của Quái Thú Vĩ Đại này không thể. Nhưng mà có đủ loại Sinh Vật Ác Mộng và Phân Loại mà có thể ngoài kia...
Ngay khi đế giầy chạm vào mặt đá phong hóa, Sunny thở ra thỏa mãn. Rồi, cậu hủy đi Cánh Hắc Ám, cong xuống để nắm lấy mép của khe nứt trước mặt, và nhảy xuống.
Vài giây sau đó, Sunny tiếp đất trước Nephis. Cái bóng ảm đạm trượt khỏi tường và đính lại vào chân cậu.
Hai người họ nhìn chăm chú lẫn nhau một chút.
Rồi, Sunny nhếch mép cười.
“Mùi thơm đó. Cô kiếm thịt tươi đâu ra vậy?”
Nephis nghiêng đầu và chớp mắt.
vài phút sau đó, Sunny và Nephis đang ngồi đối diện nhau bên trong khe đá nhỏ, ăn hết phần thịt mà cô vừa nướng. Hòm Hám Của đang đứng gần đó với dạng một cái rương kim loại, cái nắp của nó mở ra – lúc này bên trong nó không có quá nhiều thức ăn, nhưng mà vẫn còn chút muối và gia vị. Với sự giúp đỡ của gia vị, miếng thịt ngon tuyệt vời.
Nhưng mà nhai nó là không dễ. Răng Sunny là phi thường ghê gớm nhờ vào Dệt Xương, vậy mà, cậu đã phải cường hóa bản thân với vài cái bóng chỉ để cắn được nó...dù vậy, cậu vẫn biết ơn vì miếng thịt đó. Không có Neph làm lửa để nướng nó, cậu có lẽ đã không tìm thấy cô sớm như vậy, hoặc thậm chí có khả năng là sẽ hoàn toàn không tìm đến cô.
‘Mùi vị thật sự tuyệt vời...’
Ăn hết phần của mình, Sunny liếc nhìn bàn tay đầy mỡ của mình với chút tiếc nuối rồi cẩn thận liếm ngón tay. Rồi, cậu nhìn Nephis và mỉm cười.
“Này...chúng ta thật sự vừa ăn thịt một Quái Vật Vĩ Đại?”
Làm sao mà cuộc đời cậu chuyển biến thành như này? Đúng là quá sức nực cười.
Cô gật đầu và mang Suối Vô Tận lên môi, tham lam uống lấy.
“Ừ...tôi đã chính mình cắt thịt nó. Sau khi con rắn biển rời khỏi.”
Nghe vậy, Sunny ngượng nghịu rục rịch.
Hóa ra là, Nephis đã ở trên bộ mai của con rùa đen ngay từ đầu. Ban đầu, cô đã xuất hiện trong sương mù, cũng như Sunny – nhưng mà sau khi sương mù tiêu tan, cô thấy mình đứng trên bề mặt của một hòn đảo hắc ám, và không thấy được ai khác cả.
Neph đã có cảm giác có gì đó rất sai gần như ngay lập tức, nhưng mà mất cô vài giờ để nhận ra hòn đảo đá dưới chân mình thật ra là bộ mai của một sinh vật khổng lồ. Rồi, cô chậm chạp khám phá bộ vỏ của con rùa đen trong lúc cố gắng không đánh thức Quái Vật Vĩ Đại khỏi giất ngủ của nó.
Vào ngày thứ hai, rắn biển đột nhiên tấn công, đánh thức con rùa và gây ra một trận chiến khủng khiếp. Nephis không có lựa chọn mà phải núp trong một trong những khe đá và cố gắng giữ mạng trong lúc bị ném bay, bầm dập, và nhúng nước.
Áp lực và những làn sóng va chạm từ trận chiến dữ dội giữa hai sinh vật Vĩ Đại suýt chút nữa giết chết cô – đó là tại sao quần áo cô trông thảm hại như vậy. Nhưng đến cuối cùng, con rắn kia đã có thể đào vào trong da thịt của con rùa và giết nó từ bên trong. Sau khi giết con quái vật, nó rời khỏi.
Vào lúc đó, Nephis hơi khôi phục lại, rồi lặn xuống nước để cắt ra chút thịt để làm dịu cơn đói, cũng như cơn khát của mình.
Sunny ngượng ngùng ho khan.
“Về chuyện đó...tôi xin lỗi.”
Cô nhướng mày, mơ hồ nhìn cậu.
“Xin lỗi? Tại sao?”
Cậu gãi gãi đầu.
“Ừ thì...tôi cũng tiến vào Ác Mộng bên trong làn sương mù. Chỉ là tôi vẫn ở trong nước khi nó tiêu tan, trên một tấm gỗ trôi dạt. Và có một con rắn này muốn ăn thịt tôi. Nên, tôi thoát vào bầu trời và bay xuôi dòng một lúc, với con rắn kia bám theo đằng sau. Cuối cùng, tôi tình cờ gặp phải con rùa này...và vì vậy, con rắn kia cũng gặp nó. Cô, ờ...cô biết phần còn lại...”
Một biểu hiện kì lạ xuất hiện trên mặt Neph. Cô im lặng nhìn cậu chăm chú, khiến Sunny phát ra tiếng cười lo lắng.
“Thật ra, tôi đã ở ngay trên cô, cao trên bầu trời, khi chúng bắt đầu đánh nhau. Chúng ta suýt chút nữa đã bỏ lỡ nhau! May mắn là, tôi phát hiện ngọn lửa của cô từ xa vào đêm kế tiếp, và quay trở lại.”
Cậu yên lặng một giây, rồi mỉm cười.
“Nên, kết thúc tốt đẹp. Giờ thì cả hai chúng ta đều ở đây.”
Rồi, nụ cười đông cứng trên mặt cậu.
Sunny bất động một lúc, rồi nhìn đi nơi khác và hắng giọng.
“Ồ, và nhân tiện...con rắn biển kia? Ừm...tôi có lẽ là đã vô tình dẫn nó trở lại đây. Nó hiện tại đang bơi vòng quanh con rùa. Tôi nói xin lỗi chưa ấy nhỉ?”
Nephis nhìn cậu chăm chú một lúc, rồi cúi đầu và dùng một bàn tay che mặt mình.
Sunny có thể thề là vừa nghe cô ta lầm bầm gì đó dưới hơi thở.
Nhưng mà cậu chắc chắn nghe sai, phải không?
Không đời nào Nephis vừa nói...
“Chết tiệt thật...”