Chương 1245: Dùng Búa Đập Vấn Đề
Leo ra khỏi khe đá, hai người họ – và hình dạng bất tường của Tội Lỗi An Ủi – quan sát bề mặt yên tĩnh của Dòng Sông Vĩ Đại. Đến hiện tại, nó đã nhìn như một biển máu. Mảng nước đỏ quanh cái xác khổng lồ đang lớn hơn trong lúc máu dần trôi ra ngoài.
Ngay lúc đó, một cái bóng rùng rợn di chuyển qua máu, và một con mắt khổng lồ, đục ngầu nâng lên từ chất lỏng đỏ và nhìn chăm chú họ với sự căm ghét và sự thù hằn cháy bỏng. Sunny rùng mình và cảm giác khát vọng muốn lùi lại một bước.
Nephis không nhúc nhích.
Sau một lúc, cô nói với giọng nghiêm trọng:
“...Mạnh.”
Cậu thở dài.
“Nó là một Quái Thú Vĩ Đại. Đương nhiên nó mạnh.”
Vào lúc đó, Tội Lỗi An Ủi mỉm cười.
Trong lúc họ thoát khỏi ánh mắt ngột ngại của rắn lam bằng cách nhảy trở lại vào khe đá, âm hồn kiếm kia lên tiếng:
“Nhưng mà...chẳng phải nó chỉ là một con Quái Thú Vĩ Đại thôi sao? Tinh thần chiến đấu của mày đâu rồi hả Sunny? Đi đi! Giết nó! Như mày luôn làm..”
Sunny ném một ánh mắt khó chịu về phía nó và suy nghĩ:
‘Câm cái mồm mày lại.’
Bóng ma bật cười.
“Sao hả? Tao không được phép nói đùa? Đương nhiên, một kẻ yếu ớt lãng phí Phân Loại Thần Thánh như mày không có hi vọng gì để chiến đấu với một sinh vật như vậy cả.”
Nó nhếch mép cười và nói thêm:
“Đó là tại sao nó buồn cười.”
Sunny cau mày và lườm Tội Lỗi An Ủi, rồi bắt đầu suy nghĩ câu đáp trả. Nhưng mà, vào lúc đó, giọng nói của Neph khiến cậu mất tập trung khỏi cuộc đối thoại này:
“Sunny? Cậu nói chuyện với ai vậy?”
Giật mình, cậu hơi bắn người và quay sang cô. Gương mặt trở nên hơi ái hơn bình thường.
“Cô...cô nghe thấy? Tôi vừa nói thành tiếng?”
Cô không nói gì một giây, rồi gật đầu.
Sunny phát ra tiếng cười nhỏ và gãi đầu, giả vờ xấu hổ. Sự thật thì, cậu hơi sợ hãi – có vẻ như hiệu ứng của Tội Lỗi An Ủi vào tâm trí cậu là không đơn giản như cậu đã tưởng.
‘Chết tiệt.’
“Đó... Ký Ức vũ khí chính của tôi có một pháp thuật kì quặc. Cơ bản là, nó là một giọng nói mà không bỏ lỡ cơ hội nào để giải thích tôi sai cỡ nào về mọi thứ. Ừm...đại loại là vậy.”
Nephis nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi một tia mỉm cười hiện lên mặt cô.
“Ồ.”
Sunny cau mày.
“Đợi đã, tại sao cô mỉm cười? Nó rất là phiền đó!”
Cô đơn giản lắc đầu.
“Không có gì cả. Tôi...chỉ là đột nhiên nhớ lại một câu truyện cổ tích mà từng nghe kể.”
Cậu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
“Thật ư? Truyện cổ tích đó nói về gì?”
Nephis ngẫm nghĩ một chút, như thể cố nhớ lại, rồi nói mà không chắc chắn lắm:
“Là về một con búp bê hư hỏng mà chạy khỏi nhà. Mỗi lần con búp bê nói dối, mũi của hắn trở nên to hơn. Và có một con dế mà đi theo cậu bé làm bằng gỗ đó, cố gắng giải thích đâu là đúng, đâu là sai cho hắn.”
Sunny chớp mắt vài lần, không hiểu nổi. Câu truyện kì lạ kiểu gì vậy? Và tại sao một con búp bê lại sống? Nó là một Tiếng Vang? Hay một Sinh Vật Ác Mộng?
Cậu cau mày.
“Câu truyện cổ tích kì lạ. Nhưng có thể hiểu được tại sao cô nhớ đến nó, mà mũi tôi đâu có vấn đề gì. Vậy...kết thúc là như nào?”
Nephis suy nghĩ một chút.
“Tôi đoán là con búp bê học cách làm một đứa bé ngoan và quay về nhà với con dế? Nhưng mà đó không phải kết thúc nguyên gốc.”
Sunny cảm thấy tốt hơn một chút sau khi nghe vậy. Tò mò, cậu nhướng mày và hỏi:
“Ừm? Vậy trong nguyên gốc chuyện gì xảy ra với con búp bê đó?”
Cô ngồi xuống và nhún vai với biể hiện hờ hững.
“Hắn giết con dế với một cây búa, rồi bị treo từ một cái cây và chết.”
Mắt Sunny giật giật.
‘Cái quái gì?’
Hạ mình xuống đất, cậu khịt mũi.
“Đó không hợp lý chút nào cả. Chẳng phải con búp bê đó làm từ gỗ? Tại sao nó chết nếu bị treo từ cây? Nực cười...chưa kể đến một con búp bê gỗ ít nhất phải là một Ác Ma. Không đời nào một Ác Ma lại chết từ việc bị treo như vậy.”
Cậu nhìn Nephis và đột ngột nhận ra cuộc nói chuyện này là nực cười cỡ nào. Sunny hắng giọng, rồi nói thêm:
“Dù sao thì... Ký Ức đó của tôi đã trở nên mạnh hơn kể từ lúc chúng ta tiến vào Ác Mộng. Tôi có vài giả thuyết cho tại sao, nhưng mà vẫn chưa chắc. Nên, pháp thuật kì cục kia đã trở nên phiền phức hơn nữa. Tôi đoán ý tôi muốn nói là...đừng có để ý đến việc đó.”
Tuy nhiên, cậu không nhịn được mà liếc nhìn Tội Lỗi An Ủi và nói thêm với chút độc tố trong giọng nói:
“Còn về câu truyện cổ tích kia...giờ khi chúng ta đã nói rõ con búp bê sẽ không chết nếu bị treo, tôi phải thú nhận – tôi đúng là không ngại đập con dế phiền phức kia với một cây búa và nhìn nó chết đi.”
Bóng ma trêu tức nhướng một bên lông mày. Còn Neph thì khẽ nhíu nhày và hỏi:
“Tại sao cậu cứ nhìn sang một bên khi nói về pháp thuật đó?”
Sunny đứng hình.
“Ừm...đó...ban đầu, chỉ có giọng nói. Nhưng mà giò thì có một ảo ảnh đi theo tôi nữa. Thật ra thì, nó trông y hệt tôi, và dùng giọng nói của chính tôi để mắng mỏ tôi. Nhưng không sao. Chỉ là...khó chịu.”
Nephis giữ im lặng trước khi hỏi bằng giọng bằng phẳng:
“Vậy...bây giờ ở đây đang có hai Sunny?”
Sunny nhăn nhó, rồi miễn cưỡng gật đầu.
“Theo một cách nói. Nhưng một tên thì chỉ là một hoang tưởng bẩn miệng mà thôi.”
Neph nhìn cậu một lúc với biểu hiện buồn cười.
Rồi, cô nghiêng đầu một chút.
Và nhìn cậu chăm chú thêm chút nữa.
Sunny đột nhiên cảm thấy kì lạ dưới ánh mắt đó.
“...Gì chứ? Tại sao nhìn tôi như vậy? Tôi không có bị điên!”
Không...có gì đó đang ẩn nấp dưới ánh mắt xám bình tĩnh của cô? Đó là...thú vị?!
Nephis đột nhiên hít một hơi sâu, rồi lắc đầu.
“Tôi biết cậu không bị điên. Ký Ức đó chắc là Tội Lỗi An Ủi, phải không? Nó có liên quan đến Ariel – và, vì vậy, đến Mộ Ariel. Mặc dù kim tự tháp đó không có vẻ tồn tại trong Ác Mộng này, nó có thể sẽ hữu dụng.”
Sunny chậm rãi thở ra.
“Ừ.”
Nephis có thể nhìn thấy danh sách Ký Ức của cậu, nên cô sẽ biết về Tội Lỗi An Ủi.
Nhưng mà đó khiến cậu nhớ đến...
Trở nên nghiêm túc, Sunny nói bằng giọng nghiêm trọng:
“Nhắc đến thì...chúng ta nên tìm hiểu mình đang ở đâu. Và, quan trọng hơn, tại sao chúng ta lại ở đây. Tôi nghĩ rằng nếu chia sẻ hết thông tin thì chúng ta có lẽ sẽ có thể tìm hiểu ra vài thứ.”
Cô gật đầu.
“Ừm. Tôi cũng đang nghĩ vậy. Phải có những manh mối gì đó trong những mô tả của những Ký Ức mà chúng ta nhận được trong Chuỗi Ác Mộng. Tôi có thể nói cậu biết thứ nào của tôi có vẻ quan trọng.”
Sunny cũng nghĩ đây là biện pháp tốt nhất, ít nhất là vào hiện tại – rắn lam không có vẻ có kế hoạch leo lên cái xác con rùa đen và dòng chảy đang kéo nó xuôi dòng. Kể cả nếu họ muốn bay đi, thì tốc độ của họ cũng không hơn hòn đảo hắc ám này là mấy.
Nên, họ có lẽ nên thử hiểu rõ tình huống tốt hơn trước đã.
Nhưng mà...
Cậu gom góp ý chí, chần chừ vài giây, rồi nặn ra một nụ cười hờ hững:
“Ờ...trước đó...tôi nghĩ cô nên triệu hồi một Ký Ức giáp mới. Để, cô biết đó...thứ này có thể khôi phục lại.”
Nephis cau mày, rồi cúi xuống nhìn bản thân.
Bộ quần áo đen mà cô đang mặc bị cháy xém và xé rách, để lộ không ít làn da thạch cao của cô. Cô bất động một lúc, rồi khẽ cựa quậy.
“Qua...cậu quay người lại được không?”
Cô đặt một câu hỏi thay vì một yêu cầu, nhưng dù vậy Sunny vẫn ngoan ngoãn quay sang đồi mặt bức tường của khe đá.
“Có thể.”
Sau vài giây im lặng ngượng ngùng, lại có một câu hỏi:
“...Cậu có thể khiến cái bóng quay đầu được chứ?”
Cậu buộc cái bóng ảm đạm cũng đối mặt vào tường đá đen.
“Không vấn đề.”
Tội Lỗi An Ủi trợn mắt, rồi lắc đầu và làm theo bọn họ.
“Mày là một kẻ đáng thương hại Sunny. Mày biết mà hả? A, đừng buồn trả lời...thần thánh, tao ước gì mày dùng búa đập tao đi. Vậy thì tao sẽ không phải chịu đựng cái thứ...”
Sunny không để ý đến nó.
Không lâu sau đó, khe đá hắc ám trở nên sáng hơn một chút – quần áo của Neph biến thành một đống tia sáng trắng.
Rồi, khe đá được thắp sáng lần nữa trong lúc cô triệu hồi một bộ giáp khác.
Sunny thở ra một hơi run rẩy.
‘Cảm giác deja vu gì thế này...’
“Cô xong chưa?”
Cô trả lời sau một lúc ngắn ngủi:
“Ừm.”
Cậu mỉm cười.
“Được rồi. Vậy thì bắt đầu làm chút nghiên cứu thôi!”