Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1246: Cộng Sự Nghiên Cứu



Chương 1246: Cộng Sự Nghiên Cứu

Nephis đã thay bộ đồ rách rưới và giờ đang mặc một bộ tunic trắng có viền bằng những họa tiết tinh xảo màu đỏ. Bộ tunic hơi tương tự với Vải Liệm Hoàng Hôn của Sunny, nhưng mà cũng có điểm khác – nó có vẻ như là một tấm vải duy nhất mà được tinh tế cột ở vai, và vì vậy không có tay áo. Được thắt hờ hững ở eo, nó có vẻ như là thứ mà cho người mặc một mức độ tự do chuyển động rất cao.

Dù vậy, Sunny vẫn hơi bất ngờ khi thấy đó là thứ mà Neph chọn để triệu hồi. Cô nhìn cậu với ánh mắt kì lạ.

“Có gì?”

Cậu nhún vai.

“Tôi chỉ là đã tưởng tượng cô sẽ lựa chọn một bộ giáp thép, hay ít nhất là thứ gì đó mà mang lại bảo vệ tốt hơn. Phải có một Ký Ức như vậy trong số những thứ mà Hiệp Sĩ Mùa Hạ đưa cho cô, đúng không?”

Nephis lắc đầu.

“Có. Nhưng ở đây thì có quan trọng hay sao? Cho dù bộ giáp tôi dùng có mạnh mẽ đến mấy, thì nó cũng sẽ tan vỡ nếu đụng phải một sinh vật vĩ đại mà thôi. Nên, chẳng thà mặc thứ gì đó nhẹ nhàng và mang lại tính thực dụng. Bộ tunic này có lẽ không bảo vệ tôi tốt lắm, nhưng mà nó tăng cường những giác quan của tôi. Hiện tại, đó là quan trọng hơn. Tốt nhất cả...”

Cô hơi trề môi và nói thêm với tia bực bội trong giọng:

“...Nó sẽ không cháy.”

Sunny đè nén một tiếng cười.

“Được rồi. Tùy cô thôi.”

Cũng không phải cậu có phàn nàn gì. Bộ tunic của cô khá đẹp...hơn nữa, cậu nói được ai chứ, cứ nhìn thứ mà cậu đang mặc mà xem.

Sunny kéo ánh mắt khỏi dáng người thon thả của Neph và nhìn chăm chú những Ký Ức mà đang nằm trên đất giữa hai người họ. Đây là toàn bộ những thứ trong sở hữu của họ mà có nhắc đến Ariel, Mộ của ông ta, Dòng Sông Vĩ Đại, hay cửa sông gì đó.

Không thật sự cần phải triệu hồi chúng, vì cả Sunny lẫn Nephis đều có thể nhìn thấy kí tự của đối phương. Nhưng mà, có thứ gì đó để nhìn là tiện hơn.

Chúng là:

Một cái chén được chạm khắc xinh đẹp từ đá trắng mà chứa đầy chất lỏng đen.

Một cái gương cầm tay làm từ bạc hắc ám mà tỏa ra cảm giác bất lành.

Một thanh kiếm jian với lưỡi kiếm dài và thon gọn làm từ ngọc trắng tinh khiết.

Một cái vòng cổ làm từ kim loại đen có chạm khắc mà trông giống một cái vòng cổ.

Một cây búa tao nhã có đầu búa làm từ đá đen hoàn hảo.

Một cây dao găm làm từ thép đục với tay cầm quấn trong da đen.

Đỉnh Đắng, Gương Sự Thật, Tội Lỗi An Ủi, Tiếng Hét Nghẹn Ngào, Định Hình Hắc Ám, Tro Rơi Xuống.

Hai cái cuối là đến từ Nephis, còn những cái còn lại là của Sunny – cậu dù sao đã ở Nam Cực lâu hơn, nên đã nhận được nhiều hơn Ký Ức từ Chuỗi Ác Mộng.

Cũng có cả Vải Liệm Hoàng Hôn Thất Sủng, nhưng mà Sunny không muốn cởi đồ...mặc dù có lẽ làm vậy mới công bằng ha.

‘Quên đi.’

Cậu quan sát những Ký Ức một lúc, đôi lúc liếc nhìn những kí tự lấp lánh trước mặt. Sau một lúc, Sunny nói:

“Trước khi chúng ta thử đưa ra kết luận gì, hãy bàn lại những thứ mà chúng ta đã biết trước đi.”

Nephis gật đầu.

Sunny hít một hơi sâu.

“Đầu tiên...có một daemon tên là Ariel, Ác Ma Sợ Hãi. Mộ Ariel đứng ở đâu đó trong Sa Mạc Ác Mộng, nhưng mà, nó không phải mộ nơi Ariel được chôn cất. Nói đúng ra là mộ do ông ta xây dựng lên.”

Cậu im lặng một chút, rồi tiếp tục:

“Bảy người chúng ta tiến vào một Hạt Giống Ác Mộng mà có vẻ có nguồn gốc từ Mộ Ariel. Tuy nhiên, thay vì được đưa đến quá khứ của Sa Mạc Ác Mộng, chúng ta bằng cách nào đó lại rơi vào giữa một dòng sông kì lạ dài bất tận.”

Vẫn chưa chắc chắn là Dòng Sông Vĩ Đại bất tận – Sunny dù sao vẫn chưa cố gắng đến bờ có vẻ như không thể đến được của nó. Nhưng mà, nó nhất định là phi thường bao la.

Cậu cau mày.

“Con sông đó có vẻ là Dòng Sông Vĩ Đại, thứ mà được miêu tả là tồn tại bên ngoài thời gian và trôi bất tận từ tương lai vào quá khứ...cho dù đó có nghĩa là gì. Dòng Sông Vĩ Đại có liên kết đến Mộ Ariel, bằng cách nào đó. Nhưng chúng ta không biết chính xác cách đó là gì.”

Sau khi nói xong, Sunny im lặng một chút, rồi hỏi:

“Cô muốn thêm gì vào không?”

Nephis gật đầu.

“Ác Mộng chúng ta tiến vào là một thứ bất thường. Cảnh tượng thời gian đảo ngược bị ngắt đứt. Thêm vào đó, có vẻ như có cả triệu người thách thức bên trong nó. Ngoài đó ra...”

Cô liếc nhìn bầu trời kì lạ của Dòng Sông Vĩ Đại, nơi mà bình minh cùng tồn tại với hoàng hôn và ban ngày, và nhìn bảy mặt trời đang chiếu sáng thế giới. Rồi, Nephis nói:

“Nơi này trông giống như một Hồn Hải khổng lồ.”

Mắt Sunny sáng lên.

“Đúng không? Tôi cũng đã nghĩ vậy!”

Cậu thở dài, rồi nhặt lên con dao găm làm từ thép đục – Tro Rơi Xuống.

Đo lường nó trong tay, Sunny liếc nhìn dệt phức tạp của nó, rồi quay sang những kí tự.

Ký Ức: [Tro Rơi Xuống].

Cấp bậc Ký Ức...

Cùng lúc, Nephis nhìn những Ký Ức của cậu một lúc, rồi dè chừng nhặt lên Gương Sự Thật. Cô liếc nhìn phản chiếu của mình, rùng mình, rồi quay cái gương ra sau và quan sát chạm khác xinh đẹp trên lưng nó.

Mắt cô qua lại, chắc là đang đọc những kí tự miêu tả cuộc gặp gỡ giữa Weaver và Ariel.

Sau vài giây, một biểu hiện đăm chiêu hiện lên mặt Neph.

“Cái này là thú vị. Tôi nghĩ nó quan trọng...nó có thể giúp chúng ta hiểu được bản chất và mục đích của Mộ Ariel. Nhưng mà, nó không nói gì về Dòng Sông Vĩ Đại.”

Cô đặt Gương Sự Thật sang một bên và vươn tay về phía Đỉnh Đắng.

“Cái này là có liên quan đến Tội Lỗi An Ủi và Tro Rơi Xuống, hình như.”

Sunny gật đầu trong lúc đọc miêu tả của con dao găm màu tro.

Kí tự là:

[Ariel xây một cung điện xinh đẹp làm từ ngọc cho nữ hoàng, và ở đó, cô tổ chức triều đình. Một cây cầu đá vĩ đại dẫn đến Ngọc Cung, phủ trong tuyết và tro. Không lâu sau đó, tin tức về vẻ đẹp và sự thông tuệ của nữ hoàng lan truyền khắp các cõi, và nhiều vị khách đến để chứng kiến sự kiều diễm của cô. Không phải ai cũng sống sót tuyết, và thậm chí ít hơn nữa sống sót tro. Dù vậy, càng lúc càng nhiều người đi đến.]

Cậu cau mày.

Mô tả của Tội Lỗi An Ủi kể về một con quái vật xinh đẹp mà Ariel đã biến thành một nữ hoàng và ban cho món quà kiến thức tà ác về sự thật xấu xí. Mô tả của Đỉnh Đắng kể lại một câu chuyện rùng rợn về một nhóm khách mà đến Ngọc Cung với ý định xấu xa. Và cái này thì là về cách Ariel đã xây dựng Ngọc Cung...Cung Điện Ngọc...cho Nữ Hoàng Ngọc.

Không có thông tin nào là đặc biệt hữu dụng với họ vào lúc này, có lẽ ngoại trừ việc Ariel có vẻ thích xây dựng này nọ.

Tuy nhiên...

Sunny liếc nhìn Nephis và đưa thanh dao găm cho cô nhìn.

“Cung Điện Ngọc đó...nó chẳng phải nghe giống Ravenheart hay sao?”

Ravenheart, Thành Thị Vĩ Đại của Gia Tộc Song, nằm giữa những đỉnh núi phủ tuyết và những núi lửa. Tuyết và tro luôn rơi ở đó...và, hơn thế nữa, người ta phải vượt qua một cây cầu đá khổng lồ để đến được nó.

Mô tả của Cung Điện Ngọc là quá tương tự.

Neph nhìn Tro Rơi Xuống. Rồi mắt cô hơi lóe lên.

“...Đúng vậy.”

Sunny hơi giật mình. Cậu đã biết được từ một thời gian trước đó là những Thành Thị của những đại gia tộc là được để lại bởi bảy daemon, và vì vậy rất quan trọng đối với những Đế Giả. Tháp Ngà cũng là vậy, nó từng thuộc về Hope, và Dãy Núi Rỗng, nơi mà Thành Thị của Nether vẫn chưa được khám phá. Đó là tại sao Valor và Song đã đua nhau chinh phục Mộ Ariel.

Nhưng...nếu Thành Thị mà Ariel để lại thật ra là Ravenheart...

Thì daemon nào là có liên kết đến kim tự tháp đen? Ai mà có thể có liên quan đến Mộ Ariel nhiều hơn chính người đã xây dựng nó?

Cảm giác bối rối, Sunny lắc đầu và cố tập trung và việc trước mắt.

Ngay bây giờ, họ cần nhất là biết về Dòng Sông Vĩ Đại...vì đó là nơi họ đang bị kẹt trong...

Đặt Tro Rơi Xuống trở lại, cậu nhặt lên Định Hình Hắc Ám – thứ trông giống như một cây búa với cái đầu lớn làm từ đá đen hoàn hảo.

Thật ra...đá đen đó trông rất quen thuộc.

Sunny quan sát dệt của cây búa đen, rồi liếc nhìn kí tự của nó.

Vài giây sau đó, mắt cậu mở to hơn.