Chương 1249: Con Thuyền Khổng Lồ
Vậy...là như thế này đây.
Mộ Ariel đã được xây dựng từ thi thể của Titan Đá, còn Dòng Sông Vĩ Đại thì được tạo ra từ máu nó và được chứa bên trong nó, thắp sáng bởi bảy mặt trời làm từ những hồn tâm tan vỡ của nó.
Bí mật ẩn giấu ở Cửa Sông là sự thật là Ariel đã muốn quên đi. Sa Mạc Ác Mộng là kết quả của trận chiến giữa ông ta và sinh vật báng bổ kia.
Nhìn bầu trời xanh trên đầu họ, Sunny không nhịn được mà tự hỏi...
Vậy là những daemon có khả năng tạo ra những thế giới nhân tạo?
Rồi, một ý nghĩ bất chợt khiến cậu rùng mình.
Sự khác biệt giữa một thế giới thực và một thế giới nhân tạo là gì?
Có khác biệt sao? Và nếu như không có...liệu những thế giới còn lại cũng được tạo ra bởi một ai đó khác? Những daemon? Những vị thần? Không rõ?
Cậu thở dài, rồi lắc đầu.
Mình thật sự có thời gian để suy ngẫm về nguồn gốc của vũ trụ và thế giới hay sao chứ?
Ngay bây giờ, họ có những câu hỏi thiết thực hơn cần phải trả lời. Nhiều bí ẩn của Ác Mộng Thứ Ba đã được tiết lộ với họ, nhưng mà vẫn còn nhiều bí ẩn còn đó. Ít nhất thì bây giờ họ biết bản thân đang ở đâu, và bước tiếp theo phải là gì.
Di chuyển xuôi dòng, tìm kiếm những nữ tiên tri, và học cách chinh phục Hạt Giống này.
Ừ thì...đó là nói dễ hơn làm.
Sunny nhìn chăm chú nước của Dòng Sông Vĩ Đại và nhìn thấy những vây lưng như đao kiếm của con rắn lam lộ ra khỏi bề mặt trong lúc con vật Vĩ Đại kia thèm thuồng bơi quanh cái xác của con rùa khổng lồ.
Một biểu hiện âm u hiện lên mặt cậu.
Sau một lúc yên lặng, cậu nói:
“Neph...cô nghĩ chúng ta có thể giết thứ kia không?”
Cô mỉm cười nhàn nhạt. Sunny đã trông đợi sẽ nghe được câu trả lời điên rồ gì đó, như mọi khi, nhưng mà bất ngờ là cô lại trả lời khá tỉnh táo.
“Nó... không phải bất khả thi. Quái Thú kia là hơn chúng ta hẳn hai Cấp Bậc, thường thì có nghĩa là sẽ không có hi vọng. Nhưng mà rồi, chúng ta đã giết vài sinh vật Ngã khi là người Ngủ, khi ở Vùng Đất Lãng Quên.”
Nephis im lặng một giây, rồi nghiêm túc nói thêm:
“Tuy nhiên, khoảng cách giữa những Cấp Bậc là trở nên rộng hơn nhiều khi lên cao hơn. Khác biệt giữa một sinh vật Đồi Bại và Ngã là hơn xa sự khác biệt giữa Ngã và Thức Tỉnh...và khoảng cách giữa Vĩ Đại và Đồi Bại thì càng khổng lồ hơn nữa. Tệ hơn nữa, Quái Thú Vĩ Đại này đang ở trong môi trường tự nhiên của nó là nước, còn chúng ta thì không. Phân Loại của tôi cũng sẽ bị yếu đi ở đó, sâu dưới nước.”
Mãnh liệt lườm con rắn, Sunny chậm rãi gật đầu. Mọi thứ cô ấy nói đều hợp lý.
“...Nhưng tôi vẫn cá là mình có thể giết nó.”
Nghe thấy lời nói bất ngờ đó, Nephis bật cười khúc khích.
Nhưng Sunny đang nghiêm túc. Cậu không hẳn là tự tin, nhưng mà cậu cũng không nghĩ rằng cơ hội của họ là gần con số không. Cả hai người họ đều mạnh mẽ, và cùng nhau thì họ thậm chí càng mạnh hơn nữa. Còn có những cái Bóng của cậu, những Ký Ức mạnh mẽ mà họ có. Quan trọng nhất, rắn lam kia chỉ là một con Quái Thú...cho dù sức mạnh của nó có khủng khiếp cỡ nào, nó vẫn thiếu đi trí tuệ.
Còn Sunny thì đủ loại mưu mô quỷ quyệt, và Nephis cũng không kém quá xa.
Cơ hội là gian nan, nhưng mà đúng là không phải bất khả thi.
Neph thở dài.
“Có lẽ...nhưng có lẽ chúng ta không cần đánh cược mạng sống của mình. Có lẽ hoàn toàn không cần phải chiến đấu với nó.”
Cậu im lặng một chút, rồi gật đầu.
Cô ấy nói đúng. Mục tiêu hiện tại của họ là di chuyển xuôi dòng, vào xa trong quá khứ, và tìm kiếm những người mà đã thoát khỏi trận chiến tranh giữa thần và daemon bằng cách tiến vào Mộ Ariel.
Cái xác của con Quái Vật Vĩ Đại mà họ đang dùng làm nơi trú ẩn là đang chậm rãi được lôi kéo về cùng phía đó bởi dòng nước.
Cái xác khổng lồ của Rùa Đen như là một con thuyền mà rất có khả năng sẽ mang họ đến tận đích đến. Vì là như vậy, không có nguyên nhân gì phải chiến đấu với rắn lam kia cả, hay bất cứ thứ gì khác.
Đương nhiên, tình hình có thể thay đổi tệ hơn vào bất cứ lúc nào, tương lai là mơ hồ, và không cách nào nói rõ chuyện gì sẽ xảy ra.
Không...đợi đã...vì chúng ta đang di chuyển xuôi dòng, chẳng phải quá khứ mới là mơ hồ? A...đau cả đầu...
Sunny thở dài và liếc nhìn Nephis:
“Vậy chúng ta làm gì đây? Bước tiếp theo là gì?”
Cô ngước lên. Bảy mặt trời đã bắt đầu chìm vào nước tỏa sáng của Dòng Sông Vĩ Đại, và bình minh ở đường chân trời phía đông đã dần tiêu biến thành màn đêm đen tối.
Nephis nhìn thấp xuống.
“...Đã muộn rồi. Chúng ta có lẽ nên nghỉ ngơi và xem xét tình hình một lần nữa vào buổi sáng, với ánh mắt mới. Tôi không biết cậu như nào, chứ tôi thì hoàn toàn kiệt sức. Tôi đã không ngủ từ một lúc lâu rồi, và trận chiến giữa rùa và rắn đã khiến tôi hao tốn rất nhiều.”
Sunny mỉm cười méo xẹo.
Cậu cũng mệt mỏi...cậu đã không làm gì trong vài ngày qua trừ lơ lửng trôi dạt trên bầu trời, nhưng mà hóa ra, không làm gì cả như vậy rất là kiệt sức. Đặc biệt là khi người ta bị treo giữa bề mặt dòng sông huyền bí và bầu trời, phải mở to hai mắt để không bị sinh vật khủng khiếp nào đó nuốt chửng.
“Ừ. Tôi cũng mệt mỏi.”
Một lúc sau đó, hai người họ đã ẩn nấp khỏi gió và ánh mắt xuyên thấu của con rắn cổ đại trong khe đá quen thuộc trên bộ mai của con rùa khổng lồ. Có một ngọn lửa nhỏ cháy giữa họ, chiếu những cái bóng lên đá đen.
Những cái bóng nhảy múa.
Có không nhiều thứ trên hòn đảo hắc ám này mà có thể dùng làm nhiên liệu, nhưng Sunny có vài viên gạch làm từ gỗ nhúm lửa tổng hợp trong Hòm Hám Của. Một lần nữa, cái rương hợp kim trung thành của cậu chứng minh sự hữu dụng của nó...tiếc là, nó đã gần trống rỗng.
Nephis làm một món ăn từ chút lương thực cuối cùng của Sunny, và hai người họ ăn một bữa khuya muộn trong lúc thế giới dần bị nuốt chửng bởi hắc ám. Ánh sáng mềm mại của nước không còn nhìn thấy được từ bên trong khe đá, và có vẻ như không có gì tồn tại ngoài vòng tròn nhỏ được ngọn lửa này thắp sáng nữa.
Không có ngôi sao nào trên bầu trời đen, vậy nên...
Sunny không nhịn được mà nhớ lại một đêm tương tự nhiều năm trước kia, khi mà Nephis và cậu đã gặp gỡ lần đầu tiên ở Vùng Đất Lãng Quên và có một cuộc nói chuyện trong bóng tối.
Thần thánh...đã gần bốn năm rồi, phải không hả?
Một nụ cười nhỏ hiện lên mặt cậu.
“Này...cô có nhớ lúc cô kể tôi nghe những chuyến phiêu lưu của Odysseus?”
Nephis ngước lên từ thức ăn của mình và chần chừ một giây. Một biểu hiện xa xăm hiện lên gương mặt xinh đẹp của cô.
“Chắc rồi. Tại sao?”
Sunny lắc đầu và đẩy một muỗng súp đặc sệt, thơm lừng vào miệng.
“Không, không có gì. Tên Odysseus đó...tôi chỉ không nghĩ là hắn đã trải qua một nửa thứ khó khăn chết tiệt mà chúng ta đã phải vượt qua...”