Chương 1250: Cái Chết Của Một Anh Hùng
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên mặt Nephis. Cô nhìn chăm chú vào đống lửa một lúc, rồi tựa lưng vào mặt đá sần sùi và nhún vai.
“Ai biết được? Có rất nhiều những câu truyện về những thử thách và nguy hiểm ông ta phải chịu đựng.”
Trong sự ấm áp từ ngọn lửa và cái bụng no sung sướng, Sunny cảm giác cơ thể và đầu óc mình thư giãn. Ném một ánh mắt tò mò về phía cô, cậu hỏi:
“Vậy thì câu truyện cô thích nhất về hắn ta là gì?”
Nephis im lặng một lúc với vẻ mặt suy tư, gương mặt đó phủ bóng tối, chỉ có bóng dáng mơ hồ nhìn ra được trong hắc ám...và những tia sáng trắng mà nhảy múa sâu trong mắt cô.
Sau một lúc, cô nói:
“Có lẽ không phải là thích nhất...nhưng mà tôi thường xuyên nghĩ về một câu truyện này.”
Sunny nhướng mày.
“Chuyện gì?”
Nephis khẽ thở dài trước khi trả lời:
“Odysseus là một vị anh hùng vĩ đại của Hellas, nhưng mà ông ta không phải người vĩ đại nhất. Vĩ đại nhất và mạnh mẽ nhất là một vị anh hùng mang tên Hercales, người mà là một á thần và là kẻ chém giết những con quái vật. Heracles sở hữu sức lực phi thường và đã thực hiện nhiều kì công phi thường...sau khi ông ta chết, những vị thân mang linh hồn ông ta đến cõi thiên đường nơi ông ta cũng trở thành một vị thánh bất tử.”
Cô im lặng một chút.
“Nhưng mà, Odysseus thì đã từng đi xuống địa ngục, nơi ông ta nhìn thấy những cái bóng của những kẻ đã chết. Trong số đó, là một cái bóng đìu hiu của Heracles...nên, khi tôi còn nhỏ, tôi đã luôn tự hỏi làm sao Heracles có thể vừa là một vị thần vừa là cái bóng lạc lõng ở vùng đất của người chết.”
Nephis khẽ nhúc nhích và di chuyển một tay, khiến ngọn lửa cháy sáng hơn.
“Tôi hỏi bà tôi, và bà giải thích rằng một phần của Heracles là thần thánh, và một phần còn lại là nhân loại. Phần thấn thánh của Heracles là phần đã thăng hoa thành thần vị, còn phần nhân loại thì đã bị ném xuống địa ngục, phải mãi mãi lang thang ở những sảnh hắc ám của nó.”
Giọng nói cô nghe hơi hoài niệm.
Sunny cau mày và nhìn cô với ánh mắt âm u.
“Đó...có hơi không đúng.”
Neph mỉm cười.
“Phải không? Tôi đã luôn cho rằng đó là rất không công bằng, để những vị thần cứ đơn giản như vậy ném đi phần nhân loại của Hercales. Thậm chí là đạo đức giả.”
Cô yên lặng thêm vài giây rồi nhún vai.
“Đương nhiên, khi tôi lớn lên, tôi nhận ra đó thật ra chỉ là hai phiên bản khác nhau của truyền thuyết đó va vào nhau. Câu chuyện của Odysseus là lâu đời hơn, vậy nên Heracles, bất chấp việc là vị anh hùng vĩ đại nhất, đã có một cái chết bi kịch trong những truyền thuyết cổ đại đó. Phiên bản về câu chuyện của chính ông ta mà chúng ta biết là mới hơn, và kết cục gốc đã bị thay đổi thành một cái kết có hậu hơn từ lúc nào đó, với thêm một bài học...hãy là một anh hùng quả cảm, và ngươi sẽ được thưởng. Đại loại như vậy.”
Khi cô nói xong, Sunny đột nhiên bật cười. Mắt cậu lóe lên trong bóng tối.
“Vậy là Neph be bé đã cho rằng những vị thần là kẻ đạo đức giả hả? Tôi hiể rồi...hóa ra là, sự căm ghét những nhân vật cầm quyền của cô là đến từ rất sớm.”
Một khóe miệng cô cong lên.
“...Tôi đoán là vậy.”
‘Thảo nào cô ta quyết chí muốn giết những Đế Giả và tiêu diệt Ma Pháp...cô gái thần kinh vô vọng này đã như thế ngay từ ban đầu...’
Sunny chần chừ một lúc, rồi hỏi:
“Cô không nghĩ như vậy cũng là hơi đạo đức giả? Cô bây giờ dù sao cũng là một nhân vật quyền lực vĩ đại rồi. Tiểu Thư Ngôi Sao Thay Đổi của gia tộc Bất Diệt Hỏa, người mang đuốc của nhân loại và là thần tượng của hàng triệu người, cả bình thường lẫn Thức Tỉnh. Có vẻ mâu thuẫn đó.”
Nephis nhìn cậu qua đống lửa với biểu hiện trung lập. Những tia sáng trắng nhảy múa trong mắt cô trong lúc cô trả lời.
“Nhân loại là sinh vật mâu thuẫn. Họ có thể dấy lên những trận chiến tranh diệt chủng nhân danh những tôn giáo hòa bình, nói sự thật để lừa gạt nhau. Họ thậm chí có thể vừa yêu vừa hận thứ gì đó...hay ai đó...cùng lúc.”
Quay đi, cô nhún vai và mỉm cười.
“Tôi là một đứa bé rất hiểu chuyện, và tôi thường cố hiểu người ta thông qua lý lẽ – đương nhiên là không thành công chút nào cả. Chỉ sau khi tôi biết được người ta vốn là vô lý lẽ thì tôi mới bắt đầu hiểu họ một chút. Ồ...và tôi cũng là nhân loại. Nên không ngạc nhiên khi tôi hơi mâu thuẫn.”
Sunny yên lặng nhìn cô chăm chú. Sau một lúc, cậu khịt mũi:
“Thật ư? Bởi vì, để tôi nói cô biết...tôi là một đứa trẻ rất không nói lý.”
Nephis ngạc nhiên nhìn cậu.
“Thật sao?”
Cậu hăng hái gật đầu.
“Ồ, thật chứ. Người ta thậm chí có thể nói là tôi hơi ngu. Cố gắng hiểu mọi thứ thông qua lý lẽ? Tôi không phải dạng người đó...tôi chỉ học hỏi thông qua thử nghiệm và sai lầm.”
Sunny ngừng lại một giây, rồi buồn bã nói thêm:
“Ừ thì...chủ yếu là sai lầm...”
Nephis hơi nghiêng đầu, rồi đột nhiên mỉm cười.
“Nói thật, tôi thật sự không thể tưởng tượng cậu là một đứa trẻ. Tôi đã luôn tưởng tượng cậu là...cậu. Cậu còn nhỏ là như thế nào?”
Sunny gãi đầu với chút xấu hổ.
“Ừ thì...nếu tôi nhớ đúng, tôi rất ngoan ngoãn và dịu dàng. Thậm chí là quá mức. Cô có biết cách mà những đứa trẻ đôi khi kéo cánh của những con côn trùng đáng ghét? Tôi sẽ không bao giờ làm vậy...thật ra thì, tôi sẽ khóc cả ngày nếu tôi vô tình giết một con nhện hay một con ruồi.”
Gương mặt cậu dần trở nên nghiệt ngã.
“Ờ thì...đó không kéo dài được lâu. Nên tôi chủ yếu là một thằng nhóc kì quặc và gian trá, chắc vật. Dù vậy, vẫn tốt hơn là mềm mại và ngây thơ.”
Rồi, Sunny bối rối nhìn Nephis.
“Gì? Cô nhìn tôi như vậy là sao chứ”
Cô chớp mắt vài lần.
“Kéo cánh của côn trùng? Gì cơ? Đó thật sự là thứ mà trẻ con làm?”
Cậu ho khan.
‘Ờ đúng rồi...quên mất Neph lớn lên vô cùng được bảo bọc, bởi vì thật nhiều nỗ lực ám sát. Cô thậm chí có gặp ai ngang tuổi mình trước khi đến Học Viện?”
Sunny ngượng ngùng nhìn đi.
“Ồ...có lẽ đó chỉ là thứ đám con trai làm. Hoặc là thứ những đứa ở ngoại ô làm? Thật sự tôi cũng không biết... không phải ai cũng làm vậy. Nhưng mà vài đứa trẻ đúng là có. Ừ thì, tôi không biết...nói chung là tôi đã không...”
Neph im lặng một lúc rồi suy tư nói:
“Có lẽ họ đang đóng làm người Thức Tỉnh và giả vờ chém giết Sinh Vật Ác Mộng. Ừm, cũng hợp lý. Dù vậy...hơi tàn nhẫn...”
Cuộc nói chuyện chuyển hướng kì lạ, và Sunny thấy hơi không thoải mái. Đám lửa cũng đang yếu hơn.
Cậu hắng giọng.
“Ừ thì, sao cũng được. Tôi nghĩ đến lúc chúng ta nên lên giường. À thì, chúng ta đâu có một giường...hai, ý tôi là nhiều giường! Nên chúng ta nên đi...vào túi ngủ? Chết tiệt...ý tôi muốn nói là cô nên ngủ trước. Tôi sẽ canh giấc đầu, và đánh thức cô sau đó. Được chứ?”
Neph nhìn cậu nói lắp bắp với biểu hiện kì lạ, rồi yên lặng gật đầu.
‘Cái quái gì vậy...mình đang nói gì vậy chứ...’
không lâu sau đó, ngọn lửa chết đi, và Sunny chỉ còn một mình.
Neph đã ngủ, và cậu có thể nghe thấy tiếng thở mềm mại của cô cách đó không quá xa. Sau khi chần chừ một chút, Sunny triệu hồi Ác Mộng và ra lệnh cho nó canh gác giấc ngủ của cô.
Vào lúc đó, Tội Lỗi An Ủi đột nhiên lên tiếng:
“Wow, Sunny. Mày thật sự là nói năng ngọt ngào ha? Đúng là rất có duyên...nhưng tao phải góp ý, chủ đề tra tấn côn trùng không phải là một thứ lãng mạn cho lắm, nhưng ngoài đó ra thì...”
Sunny nghiến răng, không chịu nhìn bóng ma tái nhợt.
Dù sao thì cậu biết chính xác tên khốn kia trông như thế nào.
‘...Câm mồm!’