Chương 1253: Diễu Hành Bóng Tối
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Sunny và Nephis tách nhau ra. Cô đi khỏi và tìm hiểu những Ký Ức mà Ngài Gilead đã đưa cho – đã không có quá nhiều thời gian để làm quen với chúng trong Sa Mạc Ác Mộng. Còn Sunny thì ngồi lại trên thảm rêu mềm mại với biểu hiện đăm chiêu.
‘Làm gì đây...’
Đầu tiên, cậu nhắm mắt và cho năm cái bóng đi khám phá hòn đảo hắc ám. Nó rộng giữa một đến hai cây số, nên không có quá nhiều diện tích cần tìm hiểu. Nhưng mà, địa hình của bộ mai đá đen này là gập ghềnh và lởm chờm. Có nhiều vết nứt và nhiều khe đá, vài cái to lớn và dễ nhìn thấy, vài cái là che giấu khỏi ánh mắt. Vài cái lấp đầy nước.
Việc khám phá không mất quá lâu. Những cái bóng của cậu không tìm thấy gì thật sự thú vị – có đá phong hóa, những thảm rêu xanh tươi, và tàn tích của bộ giáp của con rùa, bạc của nó giờ đã hoen ố và lu mờ. Ngoài đó ra thì hòn đảo hoang vắng hoang vắng và cằn cỗi.
Nhưng mà thứ khiến Sunny có ấn tượng nhất là bản thân những khe đá kia. Ban đầu, cậu đã cho rằng chúng chỉ là những đặc điểm tự nhiên của bộ vỏ đá của Quái Vật Vĩ Đại...nhưng sau một thời gian, hơi rùng mình, cậu nhận ra không phải là vậy.
Thay vào đó, mỗi vết hằn sâu là một vết sẹo để lại trên bộ mai khổng lồ của sinh vật cổ đại này bởi những kẻ địch không biết. Không có thứ gì có thể xuyên thủng nó, và vài cái là khá nông – nhưng mà, vài cái là tăm tối và sâu đến đáng sợ.
Cân nhắc đến ngay cả con rắn lam kia cũng không thể khiến bộ mai của Rùa Đen rạn nứt, Sunny sợ hãi không muốn tưởng tượng những sinh vật gì mà đã để lại những vết móng vuốt trên lưng nó.
Cậu nhìn Dòng Sông Vĩ Đại lung linh với vẻ ảm đạm. Đột nhiên vẻ đẹp mê hoặc của thế giới như mơ này có vẻ giống như một mặt nạ mà che giấu những thứ kinh dị không thể nói nổi đằng sau tấm màn che quyến rũ đó.
Đương nhiên, Sunny đã biết là vậy. Nhưng mà vào lúc này, cảm giác đó của cậu là mạnh mẽ hơn bao giờ cả.
‘Những thứ xinh đẹp là nguy hiểm nhất.’
Liếc về phía Nephis đã rời khỏi, cậu thở dài và duỗi chân.
Những cái bóng quay trở lại, rồi ba hình dạng vươn lên từ chúng.
Thánh Mã Não, Ác Mộng, và Quỷ Háu Ăn.
Cậu yên lặng quan sát chúng một lúc, suy nghĩ. Thánh là khắc kỷ và hờ hững, như mọi khi...nếu cậu không biết cô là sinh vật sống, cậu có lẽ đã cho rằng bóng người duyên dáng trước mặt mình là một bức tượng xinh đẹp. Ác Mộng đang nhìn chăm chú rắn lam, thứ đang bơi quanh hòn đảo, với sự mãnh liệt hắc ám và tà ác trong ánh mắt đỏ sẫm của nó. Tiểu Yêu có vẻ hơi không thoải mái dưới ánh mắt của Sunny, nó nghiêng qua nghiêng lại từ chân này sang chân kia không thôi.
Ác Mộng là yếu nhất trong cả ba, nhưng mà cũng mang lại nhiều tính thực dụng nhất đối với Sunny. Cậu không thật sự cần dùng hắc mã làm kẻ đồng hành trong chiến đấu...nhưng mà dù nói vậy, chiến mã của cậu cũng đã rất gần đến việc mở khóa Kĩ Năng Khủng Bố và cuối cùng đến được toàn bộ tiềm năng của nó. Cấp Bậc tiếp theo của nó cũng không cách quá xa nữa.
Một khi Ác Mộng đến được sức mạnh của một Khủng Bố và Vượt Bậc, năng lực của cậu sẽ tiến một bước dài.
Nhưng mà Sunny không có quá nhiều biện pháp để tăng tốc quá trình đó vào lúc này. Nó sẽ xảy ra khi nó xảy ra...có lẽ không quá lâu nữa.
Còn Thánh thì đã phi thường mạnh mẽ. Thật ra thì, cô mạnh mẽ đến mức Sunny hiện tại không còn cách nào đẩy cô đến sức mạnh vĩ đại hơn nữa. Để khiến hiệp sĩ đá duyên dáng đạt đến Cập Bậc Đỉnh Cấp, cậu sẽ cần ba trăm Ký Ức Vượt Giới Hạn Đẳng Cấp Một, hay sáu trăm cái Vượt Bậc...hoặc một ngàn hai trăm cái Thức Tỉnh.
Không cần phải nói, những con số đó cơ bản là không thể đạt đến vào lúc này.
Cậu thậm chí không muốn đếm số Ký Ức Nngur Say mà cô sẽ cần để lên cấp bậc. Còn đến Lớp cao hơn thì yêu cầu may mắn và gặp phải một kẻ địch độc đáo, phù hợp – nó không ở trong kiểm soát của cậu. Thánh đã tăng Lớp hai lần, nưng mà những cái Bóng còn lại của cậu, ngoại trừ Rắn Linh Hồn khác thường, vẫn chưa làm vậy dù chỉ một. Đó chỉ cho thấy những cơ hội kia là hiếm hoi cỡ nào.
Nhưng có một thứ mà Sunny có thể làm vào lúc này...
Liếc nhìn Thánh, cậu chuyển Cung Chiến Của Morgan và Tiếng Hét Nghẹn Ngào về phía cô.
Cây cung là không cần giải thích – cậu định để Thánh làm người canh gác trong lúc họ còn ở trên hòn đảo hắc ám. Còn Tiếng Hét Nghẹn Ngào thì hơi rắc rối hơn.
Món bùa đó có một pháp thuật gọi là [Yên Lặng Vang Vọng]. Mô tả của nó là: "Khi mang bùa này, sức mạnh thể chất của chủ nhân nó được tăng cường...nhưng chỉ khi họ giữ yên lặng. Sự yên lặng của họ càng kéo dài, không bị gián đoạn, thì sức mạnh nhận lại càng vĩ đại hơn."
Đó đúng là một pháp thuật quyền lực, và một thứ hoàn hảo đối với cái Bóng trầm mặc. Nhưng mà, cậu đã chưa từng tận dụng được nó, bởi vì đã không có cơ hội để duy trì triệu hồi Thánh vài tuần một lúc.
Nhưng ngay lúc này thì...có một ý tưởng thú vị hiện ra trong đầu Sunny.
‘Tăng cường thể chất của thnn trở nên mạnh hơn tỉ lệ thuận với thời gian người ta giữ im lặng. Nên, công dụng của nó là có liên quan đến thời gian.’
Nhưng chẳng phải họ đang chảy xuyên qua thời gian? Sunny không biết chính xác cách mà khoảng cách trên Dòng Sông Vĩ Đại tương quan với thời gian, nhưng mà cậu cho rằng số lượng đó là không nhỏ. Liệu họ đang di chuyển một ngày vào quá khứ mỗi ngày? Một tháng?
Một năm?
Nếu vậy, thì cường hóa của Tiếng Hét Nghẹn Ngào có tiềm năng đạt đến giới hạn lý thuyết của nó nhanh mà thôi. Đó là một giả thuyết vớ vẩn, nhưng mà nó ít nhất đáng kiểm tra.
Thỏa mãn, Sunny quay sang Tiểu Yêu.
Trên lý thuyết thì, con quỷ nhỏ gầy gò này là có cùng cấp độ năng lực với Thánh – nó cũng là một Ác Quỷ Vượt Giới Hạn. Nhưng thực tế thì, có một khoảng cách không thể vượt qua giữa hai người họ. Tiểu Yêu dù sao chỉ là một đứa trẻ mới trưởng thành khi nói về những cái Bóng. Nó vẫn còn yếu ớt, thiếu kinh nghiệm, và thiếu rèn luyện.
Thuộc Tính thể chất cốt lõi của nó, [Cơ Thể Thép Yếu Hơn], vừa mới tiến hóa thành [Cơ Thể Thép Mạnh Hơn]. Sunny đã cho rằng sẽ cực kì khó để tìm kiếm một lượng lớn kim loại có chất lượng cao hơn cơ thể của Hoàng Tử Mặt Trời.
Nhưng hóa ra cậu đã sai.
Họ hiện tại đang ở trên cái xác khổng lồ của Rùa Đen, và cái xác đó được phủ trong tàn tích của một bộ giáp chiến tranh cũng khổng lồ không kém. Chắc chắn, một bộ giáp xứng đáng cho một Quái Vật Vĩ Đại phải được làm ra từ thứ vật liệu thật sự phi thường?
Nhìn Tiểu Yêu đang lo lắng, Sunny nhếch mép cười và chỉ về phía đống bạc hoen ố gần đó.
“Đi đi, cậu bạn. Ăn ngập mặt đi. Bon appétit!”
Con quỷ nhỏ gầy gò dè chừng nhìn về phía cậu đang chỉ. Vài giây sau đó, mắt nó trợn to đáng kể.
“Tao cá là nó sẽ hơi khó nhai, nhưn…”
Trước khi Sunny nói hết câu, Tiểu Yêu đã lao về phía cái vòng bạc cổ đại với biểu hiện điên cuồng.
Cậu bật cười.
‘Chắc là nó ngửi rất ngon...’