Chương 1252: Hành Trình, Hành Trình
Ban đầu, Sunny và Nephis căng thẳng và hoàn toàn tập trung, quan sát con rắn dùng bữa với sự dè chừng nghiệt ngã và chút sợ hãi.
Nhưng rồi, dần dần...
Nó trở nên hơi nhàm chán.
Mặc dù rất ít người có cơ hội nhìn thấy một Quái Thú Vĩ Đại ăn thịt một Quái Vật Vĩ Đại – hoặc có lẽ là không có người nào cả – hóa ra là, kể cả một cảnh tượng ghê rợn và hoành tráng như vậy cũng có thể trở nên tẻ nhạt rất nhanh.
Con Rùa Đen là quá khổng lồ. Mặc dù rắn lam kia cũng không hề nhỏ bé, nó vẫn không thể ăn đi một phần đáng kể của cái xác trong thời gian ngắn, cho dù nó có cố gắng đến mấy. Có lẽ sẽ mất sinh vật kia vài ngày, thậm chí vài tuần, để có thể khiến cái xác trôi nổi của con quái vật khổng lồ hao hụt đi.
Dần thì, Sunny và Nephis thấy bản thân ngồi bên cạnh nhau trên thảm rêu xanh lục, yên lặng nhìn về phía Dòng Sông Vĩ Đại.
Hai người họ là một cảnh tượng tương phản ấn tượng. Sunny mặc bộ tunic lụa đen được thêu với chỉ bạc, mái tóc đen như lông quạ. Nephis cũng mặc tunic, của cô là hoàn toàn trắng và được trang trí với viền đỏ. Mái tóc dài màu bạc của cô hơi đung đưa trong gió.
Đôi mắt một người thì như hai hồ nước hắc ám không thể nhận rõ, người còn lại thì là xám và bĩnh tĩnh, ẩn chứa một nhiệt độ thiêu đốt, bất tận.
Cả hai người đều sẽ có vẻ hoàn mĩ và xinh đẹp trong mắt một người thường, với làn da thạch cao trơn tru và gương mặt mà có vẻ như được chạm khắc từ đá bởi một nhà điêu khắc thần thánh.
Vây quanh bởi một dòng sông huyền bí rộng lớn và bình tĩnh ngồi trên mai một con quái vật vĩ đại, không mặc giáp và không cầm vũ khí, họ trông như hai vị thần mà thoáng buông xuống từ cõi thiên đường để nghỉ ngơi trên rêu mềm mại và tận hưởng vẻ đẹp choáng ngợp của thế giới kì lạ này.
...Đương nhiên, Sunny không hề có những ý nghĩ đó. Thay vì vậy, cậu có một cách nhìn hoàn toàn khác đối với tình hình hiện tại.
‘Đây là...hờ...’
Trong nhiều năm qua, cậu đã trở nên quen thuộc với việc ở cạnh những người Thức Tỉnh trong những bộ giáp, những người lính được trang bị đầy đủ, và những phương tiện quân sự. Nhìn bóng người thon thả của Nephis trong bộ tunic vải nhẹ nhàng kia, và lụa không trọng lượng của Hoàng Hôn Thất Sủng của chính mình, cậu không nhịn được mà cảm giác không phù hợp.
Họ hiện tại đang ở trong tình thế nguy hiểm nhất trong cuộc đời thường xuyên nguy hiểm của họ. Vậy mà...
‘Cái quái gì. Hai người chúng ta nhìn như đang đi du thuyền thượng hạng vậy...’
Đương nhiên, hành trình nhàn nhã và trốn đến những hòn đảo nhiệt đới đã không phải là thứ người ta làm kể từ trước Thời Đại Tăm tối. Sunny chỉ biết về ý tưởng đó sau khi ngẫu nhiên nghe nói về truyền thống cổ đại đó từ Rain, và bỗng dưng nhớ lại cuộc nói chuyện đó ngay lúc này. Cậu biết bị vây quanh bởi những sinh vật Vĩ Đại không hẳn là một kì nghĩ thư giãn trong tưởng tượng của người ta.
Nhưng mà.
Cái xác của Rùa Đen là đang trôi nổi, nên nó giống như một con thuyền. Cùng lúc, nó cũng đủ to để là một hòn đảo. Thức ăn là ngon lành. Cảnh tượng là đáng ngắm nghía.
Người đồng hành cũng không tệ...
Nếu không phải cái mõm đầy máu của cỏn rắn lam đôi lúc dâng lên từ nước, cậu có lẽ đã thật sự cảm thấy...khá thỏa mãn.
‘Hờ?’
Cảm nhận được tâm trạng kì lạ của cậu, Nephis nhìn sang và nhướng mày.
“Cậu...cậu có ánh mắt buồn cười...”
Sunny ho khan.
“Ờ, tôi chỉ là đang suy nghĩ cả tình huống này là...yên bình đến kì lạ? Chúng ta đang ở trên một cái xác Quái Vật Vĩ Đại và có một Quái Thú Vĩ Đại chậm rãi cắn nuốt con quái vật trong lúc chờ đợi cơ hội cắn nuốt linh hồn chúng ta, vậy mà... không có gì để làm?”
Cậu gãi đầu.
“Tôi phải nói, bắt đầu của Ác Mộng Thứ Hai của tôi là không hề thư giãn như này. Hơn nữa, con Rùa Đen này, nó như là một con thuyền vậy, phải không? Nên...chúng ta đang thư giãn trên một con thuyền...tôi chỉ thấy nó buồn cười.”
Nephis chớp mắt vài lần, rồi nhìn chăm chú bề mặt đen rộng lớn của bộ mai rùa.
Sau khi im lặng một chút, cô ngượng nghịu nói:
“Ồ. Cậu sẽ biết rõ hơn. Tôi...tôi chưa từng thật sự ở trên một con thuyền.”
Sunny hơi nghiêng đầu.
‘Ồ...đúng rồi. Cô ấy được Lưỡi Kiếm Thì Thầm mang đến Nam Cực. Cô ấy chưa từng đi thuyền trên biển, chỉ có bay trên bầu trời trên Phá Xích.’
Cậu bật cười.
“Ừ thì, cũng không đặc biệt cho lắm. Chủ yếu thì cô ở bên trong và cầu nguyện con thuyền không tự dưng tan vỡ. Hay là thứ gì đó từ bên ngoài không vào trong ghé thăm cô. Nhân tiện...cả hai thứ đó đã xảy ra với tôi...nên cho dù cảm giác kì lạ như nào đi nữa, thì đây đúng là cảm giác tốt hơn nhiều.
Nephis chần chừ vài giây, rồi nhìn đi.
Giọng nói cô trở nên bằng phẳng khi nói:
“Đây cũng là tốt hơn nhiều khởi đầu của Ác Mộng Thứ Hai của tôi. Bởi vì tôi... không chỉ một mình.”
Sunny cẩn thận nhìn cô.
Một ý nghĩ kì lạ hiện lên trong tâm trí cậu:
‘Liệu cô ấy sẽ nói...thêm gì khác?’
Cậu đột nhiên lại thấy căng thẳng.
Rất nhiều cảm xúc phức tạp mà Sunny đã làm tốt nhất để tránh né trong thời gian dài, rất dài bắt đầu ngẩng đầu lên trở lại.
‘Liệu cô ấy...’
May mắn là – hoặc không may là – con rắn lam chọn đúng khoảnh khắc đó để phát ra một tiếng rống điên cuồng và lặn trở lại vào nước, khiến một vòi nước khổng lồ bay vào bầu trời.
Có vẻ như con rắn già đã no bụng, trong một lúc.
Vô cùng sung sức, con rắn bắt đầu bơi quanh Rùa Đen lần nữa, đôi lúc ngẩng đầu lên nhìn họ với ánh mắt điên khùng.
Sunny thở dài.
“Con rắn này đúng là không bao giờ chịu bỏ cuộc, phải không hả?”
Nephis yên lặng gật đầu và đứng dậy.
Thắp sáng bởi bảy mặt trời trên bầu trời xanh, dáng người thon thả của cô như là tranh vẽ.
“Nhưng nó thật sự không thể lật cái xác hay phá vỡ cái mai. Chúng ta không cần phải trông chừng nó vào lúc này.”
Sunny nhướng mày.
“Vậy thì...chúng ta nên làm gì?”
Cô suy nghĩ một lúc, rồi liếc nhìn thảm rêu xanh lục và cảnh tượng bí ẩn của hòn đảo hắc ám.
Cuối cùng, Nephis nhún vai.
“...Muốn làm gì cũng được?”