Chương 1256: Vươn Đến Vì Sao
Sunny và Nephis leo trở lại vào khe đá quen thuộc chỉ sau khi bảy mặt trời đã chìm vào nước của Dòng Sông Vĩ Đại. Họ đói bụng ăn nốt phần lương thực còn lại trong Hòm Hám Của, rồi nắm lên mặt đá phong hóa để chuẩn bị ngủ.
Thánh đang canh gác ở bên ngoài, và Ác Mộng đang ở gần để bảo vệ giấc mơ của họ. Nên họ quyết định không thay phiên và để bản thân nghỉ ngơi xuyên qua cả đêm.
Thế giới nhanh chóng phủ trong hắc ám. Ánh sáng đêm của Dòng Sông Vĩ Đại không thể đến được khe đá, và không có ngôi sao hay mặt trăng trên trời. Thế giới hoàn toàn một màu đen, như thể họ đã bị ném vào một hư vô bất tận.
Lắng nghe tiếng thở mềm mại của Neph, Sunny để cảm giác mệt mỏi tràn qua mình.
Cậu đang mệt mỏi. Nhưng mà đó không phải sự kiệt sức tàn nhẫn, ớn lạnh mà cậu đã thường xuyên phải chịu đựng trong vài tháng qua...thay vì đó, sự mệt mỏi này là một loại thỏa mãn và dễ chịu. Một thứ mà cậu từ lâu đã không cảm thấy.
Sunny đã học được rất nhiều trong buổi rèn luyện ngày hôm nay. Họ đã tập luyện với nhau đến khi mặt trời lặn, và trong lúc đó, cả hai người đã làm hết khả năng để khiến đối phương đổ mồ hôi. Cậu đã không giữ lại, và Nephis cũng vậy.
Đến cuối cùng, Sunny thấy bản thân vẫn chưa đủ. Kể cả sau thời gian dài như vậy, cô vẫn như một ngôi sao ở xa...một ngôi sao có thể nhìn thấy, nhưng mà không bao giờ có thể chạm đến. Ít nhất là về mặt kiếm thuật và làm chủ chiến đấu.
Nó đáng lẽ nên khiến cậu thất vọng, nhưng mà cậu lại thấy bản thân được cổ vũ đến kì lạ. Sunny cảm thấy như thể bản thân đã được cho thấy một đường chân trời mới...một thứ để cố gắng đạt đến, cũng như một phương hướng rõ ràng để vươn đến những ngôi sao.
Cậu cũng nhận ra là vẫn còn những khiếm khuyết trong sự nắm bắt Khiêu Vũ Bóng của cậu. Đó là một sự hé lộ giá trị...có nó, cậu có thể tinh chế và hoàn thiện phong cách vô dạng của mình, mang nó gần đến bước tiếp theo hơn.
Nói vậy...ngay lúc này Sunny cảm thấy rất kì lạ.
Đó là vì cậu nhận ra rằng, hiện tại, cậu đã mạnh hơn Nephis.
Đúng, cô là chiến binh giỏi hơn cậu. Nhưng mà, Sunny có thật nhiều dụng cụ có thể dùng đến. Cậu cũng có hai Ác Quỷ Vượt Giới Hạn và một Khủng Bố Thức Tỉnh bên cạnh. Nếu như hai người họ nghiêm túc chiến đấu...cậu không hoàn toàn chắc ai sẽ đứng ở cuối cùng, nhưng cậu biết cơ hội người đó là cậu là cao hơn.
Đó là một...cảm xúc bao la, gian nan, và cực kì khó chịu.
Nhưng thứ khiến cậu bất ngờ nhất, là việc nó gây ra một phản ứng yếu ớt cỡ nào trong cậu. Đã từng có lúc trở nên mạnh mẽ hơn Nephis là toàn bộ cậu nghĩ đến. Nhưng bây giờ...cậu gần như thấy hờ hững.
Đó là vậy thôi. Dù sao thì việc chạy đua đến đích cũng không ý nghĩa gì cho lắm. Vạch đích đó sẽ không thay đổi.
Việc ai trong số họ trở thành Khủng Bố trước là không quan trọng, bởi vì sớm muộn gì, cả hai người họ đều sẽ là Titan. Việc Sunny lần đầu tiên vươn lên phía trước là không có ý nghĩa – dù sao thì Kĩ Năng Vượt Bậc của cô không phải loại tăng lên sức mạnh.
Mà dù sao họ cũng ở trên cùng một con thuyền.
Có lẽ cậu có thể cho phép bản thân cảm giác như vậy là vì cậu cảm thấy an toàn hơn về Liên Kết Bóng Tối, và quyền lực mà cô có đối với cậu. Nephis đã chứng minh cô không hề có ý định dùng đến nó...và cậu đã trở nên tự tin hơn về khả năng khiến một hay cả hai người họ chết đi nếu cô làm vậy.
‘Lãng mạn chưa...’
Cậu thở dài, cảm giác bình tĩnh và ấm cúng trong hắc ám bao bọc họ.
Sau một lúc, Sunny hỏi:
“Này, Neph...cô ngủ chưa?”
Có vài giây yên lặng trước khi cô trả lời.
“Chưa.”
Ẩn giấu trong bóng tối, cậu mỉm cười.
“...Túi ngủ như nào? Ấm chứ hả?”
Chỉ có hai túi ngủ trong Hòm Hám Của – một cái mà Sunny dùng cho nơi hoang dã, và một cái dự phòng. Tiếc là, cậu đã xé rách một cái lúc con rắn lam kia gây ra trận động đất đầu tiên cho hòn đảo hắc ám này, nên giờ, chỉ còn có một.
Sunny đã chọn ngủ trên đá, dựa vào đặc tính độc đáo của Vỏ Cẩm Thạch để giữ bản thân thoải mái. May mắn là, Dòng Sông Vĩ Đại có vẻ như có khí hậu dễ chịu, nên cậu không quá lạnh lẽo gì. Khe đá mà họ đang ở trong cũng che chắn gió.
Nên, cậu không hề có vấn đề với việc để Nephis dùng cái túi ngủ còn lại.
Nhưng mà...đó không có nghĩa là cậu sẽ không trêu chọc cô ta về việc đó...
Một câu trả lời bình tĩnh phát ra từ bóng tối.
“Có, rất ấm áp. Nó có chất lượng cao.”
Trong lúc nụ cười đông cứng trên mặt Sunny, cậu thở dài.
‘Cô ta thật sự...quá đần để có thể trêu chọc. Chết tiệt.’
Vài giây sau đó, Neph hỏi:
“Ồ...cậu muốn tôi trả nó lại? Nó là túi ngủ của cậu...nên cũng đúng nếu chủ nhân nó dùng nó...”
Sunny giật mình.
“Không, không! Giữ nó đi. Tôi không muốn vậy chút nào.”
‘Thần thánh, cô ta đúng là vô vọng...’
Có một sự im lặng dài. Rồi, giọng nói Neph lại vang lên từ bóng tối:
“A! Tôi hiểu. Cậu muốn dùng chung?”
Nghe vậy, Sunny rùng mình.
“Gì cơ? Không! Đó không phải ý tôi chút nào cả! Cô xem tôi là ai chứ? Tôi chỉ trêu chọc cô mà thôi!”
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích. Quay đầu, Sunny thấy Neph dùng tay che miệng. Cô đang đè nén tiếng cười...
Mắt cậu trợn to.
‘Đợi đã...trêu chọc ngược lại? Mình đã bị chơi!’
Tim cậu đau. Xấu hổ thật...
Cậu nhìn chăm chú Nephis vài giây khó tin, rồi nằm trở lại và nhìn qua những đường lởm chởm về phía bầu trời đen ở xa. Một hai giây sau đó, cậu cũng đột nhiên cười.
“Đây...đây đúng là quá nực cười...”
Nephis hạ tay xuống, rồi hỏi với giọng hứng thú:
“Chuyện gì?”
Sunny nhún vai.
“Ý tôi là...chúng ta đang đi thuyền trên sông từ máu của một Titan Báng Bổ, con thuyền là xác một Quái Vật Vĩ Đại. Di chuyển ngược dòng thời gian. Và cười khúc khích như đám con nít...”
Cô im lặng một lúc trước khi nói với giọng bình tĩnh thường lệ:
“Đúng. Nghe có hơi nực cười.”
Rồi, có một sự yên lặng dễ chịu giữa họ.
Sunny nhìn bầu trời đen một lúc. Nhanh chóng, một tiếng thở dài thoát khỏi môi cậu.
Cậu không nói gì một lúc lâu, rồi quay đầu và nhìn cô lần nữa.
“Neph? Tôi hỏi một thứ được không?”
Cô cũng quay đầu nhìn cậu, mặc dù cô không thể thấy gì trong bóng tối.
“Chắc rồi.”
Sunny chần chừ.
Nhưng, sau một lúc, cậu vẫn hỏi:
“Cô có thể nói tôi biết chuyện gì xảy ra với cô trong Ác Mộng Thứ Hai không?”
Tia hứng thú chậm rãi biến mất khỏi mắt cô. Nụ cười nhàn nhạt của cô cũng bị xóa đi.
Nephis im lặng một lúc lâu, biểu hiện trở nên ảm đạm và xa xăm.
Rồi, cô thở dài.
“...Được rồi, tôi sẽ kể cậu nghe.”
Giọng nói cô nghe cô độc kì lạ.
Quay đi, Nephis nhìn vào hắc ám và nói:
“Trong Ác Mộng Thứ Hai của tôi, tôi là một người phụ nữ làm từ đá. Giống cái Bóng của cậu, nhưng mà cũng khác...khiếm khuyết...”