Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1260: Du Thuyền Nhàn Nhã



Chương 1260: Du Thuyền Nhàn Nhã

Thời gian lười biếng trôi chảy.

...Cả nghĩ đen lẫn nghĩa bóng.

Dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại kéo xác Rùa Đen vào quá khứ, và vài ngày trôi qua trong sự nhàn rỗi kì lạ, nhưng dễ chịu. Bảy mặt trời mọc lên và lặn xuống, chìm trong mặt nước lung linh. Bầu trời như là một bức tranh như mờ với những màu tím nhạt, lam, đỏ sẫm, và đen tuyền.

Con rắn cổ đại tiếp tục bơi quanh hòn đảo hắc ám, chậm rãi ăn thịt của con Quái Vật Vĩ Đại mà nó đã giết, và nhìn Sunny và Nephis tận hưởng chuyến nghỉ ngơi bất ngờ của họ.

Hai người họ đang nhàn nhã với thời gian của mình. Cảm giác cần nghỉ ngơi và khôi phục sau những trải nghiệm kinh hoàng ở sa mạc trắng, họ không vội vàng đẩy bản thân quá nhiều.

Họ yên bình ngủ qua đêm, thức dậy khi ánh mặt trời ấm áp tràn vào khe đá hẹp, và dùng đa số thời gian trong ngày cùng nhau. Đôi lúc, họ sẽ nằm cạnh nhau trên thảm rêu và nhìn bầu trời trong sự im lặng dễ chịu. Đôi lúc, họ sẽ rèn luyện, đấu tập với nhau đến khi mồ hồi đầy cơ thể mỗi người.

Đôi lúc, họ sẽ nói chuyện, thảo luận những kinh nghiệm trong năm qua và những kiến thức mà họ đã gom nhặt được trên đường.

Họ cũng dùng chút thời gian cho riêng mình. Nephis bận rộn với kiếm thuật của mình, đôi lúc yêu cầu Thánh giúp đỡ làm bạn tập. Sau khi để cái Bóng của mình rời khỏi cùng cô, Sunny sẽ bận rộn với công việc của bản thân.

Cậu dùng nhiều thời gian quan sất thứ dệt kì lạ và phức tạp đến ám ảnh của Chìa Khóa Cửa Sông. Ký Ức này là bí ẩn vĩ đại mà cậu cần giải đáp...thậm chí sau khi đưa nó cho Nephis xem, Sunny vẫn không hề có chút manh mối gì cho công dụng của nó, và nơi nó đến từ.

Nên, cậu đã đành phải dùng cách tiếp cận chậm chạp là tỉ mỉ kiểm tra từng sợi chỉ trong ảnh dệt tăm tối của nó. Tùy thuộc vào vận may của cậu, công việc này có thể mất cậu nhiều tháng để hoàn thành, nhưng mà không có hại gì cho việc bắt đầu sớm cả.

Một khi đầu cậu bắt đầu đau từ việc học tập dệt đen kia, Sunny sẽ im lặng ngồi gần dốc đảo và nhìn Rắn Lam rình mồi. Cậu sẽ nhắm mắt và cảm giác cái bóng của con Quái Thú Vĩ Đại. Cậu sẽ cố nhớ mỗi cái vảy, vết sẹo, và chuyển động của nó.

Mặc dù tình hình hiện tại của họ là yên bình, cậu biết rằng yên bình đó sẽ không kéo dài mãi mãi. Khả năng là họ sẽ phải chiến đấu với con vật này vào lúc nào đó. Vậy nên, Sunny muốn nhìn thấy tinh túy của nó và ghi nhớ thật kĩ.

Rèn luyện kiếm thuật với Nephis, tìm hiểu Chìa Khóa Cửa Sông, quan sát Rắn Lam, và nhàn nhã nghỉ ngơi...những thứ đó lấp đầy ngày của cậu.

Đương nhiên, cũng có những thứ khác đang diễn ra trên hòn đảo hắc ám.

Tiểu Yêu vẫn đang bận rộn cắn nuốt những vòng bạc hoen ố mà bọc lấy cơ thể con Rùa Đen. Tiến triển của nó là chậm chạp, nhưng mà con quỷ tham ăn kia có vẻ vô cùng sung sướng. Hình thể gầy gò có nó thường xuyên có thể nhìn thấy nằm lăn ra trên đá đen, no căng bụng.

Tội Lỗi An Ủi vẫn ở đó, theo sau Sunny như một âm hồn bất tán. Vô vàn những bình luận châm chọc và những nhận xét ghét bỏ của nó không giảm đi, dần khiến cậu muốn điên lên. Sunny chịu đựng tốt nhất có thể, và may mắn là, hồn của thanh kiếm nguyền rủa không nói nhiều như trước kia. Dù vậy, bóng ma đã đặt cậu vào vài trường hợp ngượng ngùng với Nephis.

Ác Mộng đang chậm rãi khuất phục những giấc mơ mới vào quân đội vô hình của nó. Gần như mỗi đêm, bảng đếm của Nguyền Rủa Mộng Ảo sẽ lên ít nhất một hay hai. Nguồn gốc của những ác mộng bị đánh bại đó, đương nhiên, là Sunny và Nephis...có vẻ như tâm trí họ vẫn còn bị ám ảnh bởi những sự kiện trong quá khứ.

Hoặc có lẽ là do Mộ Ariel. Bất chấp cảnh tượng choáng ngợp, nó là vùng đất xứng với kiến trúc sư của nó...một nơi đáng sợ hãi.

Nó cũng hoang vắng và trống rỗng không kém gì xinh đẹp đó. Mỗi ngày, Sunny và Nephis sẽ quan sát đường chân trời phía bắc, hi vọng nhìn thấy dấu hiệu của đất liền – hay là bất cứ thứ gì – từ xa. Nhưng mỗi lần, họ chỉ gặp phải dòng nước kéo dài vô tận.

Cơn đói của họ dần lớn hơn. Mặc dù những Bậc Thầy là bền bỉ hơn hẳn người thường, họ vẫn là giống nhau...họ cần dưỡng chất để sống, như bất cứ con người nào khác.

Cơ thể họ vẫn mạnh khỏe, nhưng mà chúng sẽ sớm bắt đầu yếu đi. Trước khi việc đó xảy ra, Sunny và Nephis sẽ phải tìm cách thu hoạch chút thịt của Rùa Đen.

Rắn Lam ngẩng đầu ra khỏi nước mỗi lần nó cắn xé thêm một chút, như thể trêu tức họ.

‘Ầy...mình đói.’

Sunny đang ngồi trên một cái ghế gỗ xa hoa, được đặt gần dốc của cái mai Rùa Đen, nhìn về phía bắc. Những cái bóng của cậu ở xung quanh, lười biến nằm lăn ra trên đá đen và thưởng thức khung cảnh như mơ của Dòng Sông Vĩ Đại – chỉ có tên hư hỏng là đang lang thang đi khỏi để thưởng thực cảnh tượng Nephis rèn luyện.

Hủy đi Chìa Khóa Cửa Sông, Sunny xoa trán và duỗi chân.

‘Mình không hiểu... không hiểu nổi. Mình không nhận ra bất cứ yếu tố nào trong dệt này cả. Thậm chí không nhìn ra được mục đích mơ hồ của chúng. Càng nhìn, càng chắc là nó không...sẽ không?...phải do mình tạo ra.’

Người mà tạo ra Chìa Khóa Cửa Sông là một pháp sư vĩ đại hơn nhiều Sunny, thậm chí hơn nhiều cậu có thể mơ đạt đến. Ít nhất nó có vẻ là vậy.

‘Được rồi...hôm nay nhiêu đó thôi. Con rắn già cũng nên hiện cái mặt xấu xí của nó lên ngay bây giờ. Mình thật sự hi vọng nó cũng chán nhìn mình như mình chán nhìn nó...’

Sunny liếc nhìn vũng nước đẫm máu xung quanh bộ mai của con rùa Vĩ Đại với sự trông chờ, yên lặng vài giây, rồi cau mày.

Có gì đó...có gì đó không đúng với hình ảnh đó.

Cậu nhìn chăm chú mặt nước một lúc, lông mày nhíu chặt hơn.

Rồi, Sunny chậm rãi hướng ánh mắt về phía bầu trời.

Con ngươi cậu hơi mở rộng.

Ở đó, trong bầu trời xanh bất tận, ở xa...

Một chấm đen đã xuất hiện từ lúc nào đó.