Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1276: Điệu Nhảy Quái Vật



Chương 1276: Điệu Nhảy Quái Vật

Sunny đã sẵn sàng cho trận chiến này.

Giờ thì...cậu không còn là Sunny nữa.

Cậu là một con rắn hùng mạnh, trong một lớp giáp mã não, với răng nanh sắc bén như kim cương và đủ sự phẫn nộ để thiêu hủy thế giới này.

Nhưng mà đó là không đủ.

Theo sau tiếng rống thịnh nộ, Vỏ ẩn giấu bên dưới vảy của cậu hóa thành Áo Choàng cứng cáp. Một bộ giáp hắc ám đáng sợ bọc lấy cơ thể dẻo dai của cậu, nhẹ như lông vũ và được chế tạo tinh xảo đến mức không hạn chế chuyển động của cậu chút nào cả.

Nước nổ tung vào không khí trong lúc cậu lặn xuống sâu...nơi nước sâu này thuộc về cậu, và chỉ riêng cậu.

“RẮN GIÀ!”

Tiếng gọi thoát khỏi miệng quái vật của cậu, biến thành một tiếng rống vô nghĩa.

...Việc cậu đã làm là đơn giản, nhưng mà cũng khó khăn đển không tả nổi.

Cậu đã chìm sâu hơn vào Khiêu Vũ Bóng, sâu hơn bao giờ cả, chiếu theo cả tâm trí lẫn thể chất của một Sinh Vật Ác Mộng. Cậu đã không chắc việc đó là khả thi đến tận khoảnh khắc cuối cùng, nhưng mà sự chuẩn bị tỉ mỉ của cậu đã có thành quả.

Đây là làm hoặc chết, không gì kém hơn cả.

Cậu đã dùng vô số giờ quan sát Rắn Lam và học mọi thứ có thể học về nó. Rồi, cậu đã tiêu tan vào bóng tối, và khiến bản thân hiện hữu trở lại thành dạng vật chất. Cuối cùng, cậu triệu hồi cái bóng đã chết của Rùa Đen, thứ mà cậu đã dẫn vào trong Lồng Đèn Bóng Tối, để hình thành một cái vỏ hùng mạnh quanh hóa thân dễ vỡ này.

Nhưng mà, lần đầu tiên, hình dạng của vỏ lại không phải là bóng chủng. Thay vì đó, là hình dạng của một con rắn thủy quái...hình dạng con quái thú điên rồ mà cậu sợ hãi, ngưỡng mộ và muốn giết.

Đương nhiên, Vỏ Bóng Tối này không thể so sánh với hàng thật. Dù sao thì cậu chỉ là một người Vượt Bậc mà thôi, còn Rắn Lam kia là một Quái Thú Vĩ Đại. Nó yếu hơn, kém bền bỉ, và nhỏ hơn – có lẽ chỉ một phần tư kích thước của sinh vật thật sự.

Nhưng mà, nó được lấp đầy năng lực từ cả những cái bóng lẫn ngọn lửa linh hồn, , cho nó sức mạnh mà vượt xa giới hạn của thứ mà người Vượt Bậc đáng lẽ nên sở hữu.

Nó cũng được bảo vệ bởi Áo Choàng, và được tạo ra để ngự trì đáy sâu.

Chỉ là...có một kẻ khác thách thức quyền ngự trì đó.

Một sự phẫn nộ điên dại nuốt lấy tâm trí cậu, và cậu bắn xuyên qua nước như một mũi giáo đen. Cậu có thể cảm nhận nó...mùi máu tràn ra từ cơ thể tàn tạ của con quái thú cổ xưa hơn, mạnh mẽ hơn.

Nó già hơn thì sao chứ? Nó mạnh hơn thì sao chứ?

Dù sao thì nó cũng sẽ bị xé xác mà thôi.

Rắn Lam cũng đã cảm nhận đến cậu.

Cậu cảm giác thấy một cái bóng bao la đang dâng lên từ bên dưới để đón gặp cậu. Nó tràn trề sức mạnh đáng sợ và sự điên dại khủng khiếp...

Nhưng mà cậu không e sợ.

Cậu không biết cách e sợ.

Cậu chỉ biết thịnh nộ và khát máu.

Hai kẻ ở đây – một con rắn khổng lồ trong lớp vảy lam xinh đẹp và một con nhỏ hơn trong bộ giáp đen bóng, bọc trong bóng tối và ánh sáng trắng chói lòa – va chạm trong nước, khiến những làn sóng khổng lồ dâng lên trên bề mặt Dòng Sông Vĩ Đại.

Sự va chạm đầu tiên của họ đã là cuối cùng nếu cậu không vặn vẹo cơ thể vào khoảnh khắc sau cùng, né tránh cái mồm chết chóc của Rắn Lam và lặn xuống dưới bụng nó.

Cậu phải nhắc nhở bản thân...

Rằng cậu là Lạc khỏi Ánh Sáng.

Cậu không phải một con Sinh Vật Ác Mộng vô tri. Cậu không phải một Quái Thú. Cậu khôn khéo, ứng biến, và điêu luyện. Cậu sở hữu ý thức chiến đấu của một chiến binh tài ba và một linh hồn mạnh mẽ của Bạo Chúa.

Đó là một việc kì lạ, để tin tưởng cậu là một con rắn với toàn bộ trái tìm mình, và vừa biết bản thân là một thứ khác. Đánh mất bản thân trong điệu nhảy này là quá dễ dàng...nhưng mà Tên Thật của cậu như là một ngọn đèn hiệu dẫn đường về nhà.

Cậu...Sunny...hiêu được cậu phải nhớ lấy bản thân nếu muốn sống sót. Hình dạng hiện tại của cậu là cực kì mạnh mẽ – có lẽ không hề kém so với dạng biến thân của một vị Thánh. Cậu có thể cảm giác được bức tường mà ngăn cậu nắm giữ bước thứ tư của Khiêu Vũ Bóng đang tan vỡ. Cậu có thể cảm giác sức mạnh dã thú, vô tận của mình.

Nhưng mà, ở trước Rắn Lam, sức mạnh đó gần như đáng cười. Bất chấp những vết thương khủng khiếp đầy người con Quái Thú Vĩ Đại, nó vẫn mạnh hơn cậu vô số lần.

Đó là tại sao cậu phải xảo quyệt, khôn ngoan, và tỉnh táo nếu muốn giết được kẻ địch của mình.

Cậu cũng phải điên rồ và bị sự phẫn nộ áp đảo nữa.

...Cậu phải dẫn dắt sự phẫn nộ điên rồ của mình vào thành một lưỡi kiếm lạnh lùng và tàn nhẫn.

Sunny vặn cơ thể rắn của mình, né cái mồm của sinh vật cổ đại kia, và cắn răng vào một vết thương trên cổ Rắn Lam. Nhưng mà chỉ trong một giây thôi – từ bỏ việc xé ra một tảng thịt từ đó, cậu thả ra và phóng lên trên một tích tắc sau đó.

Vừa kịp lúc, bởi vì hàm của con thủy quái đã khép lại chỉ sau cậu một mét trong giây kế đó.

Hai con rắn họ tiếp tục chiến đấu dữ dội trong lúc bơi lên trên từ dưới sâu. Rắn Lam là to, mạnh mẽ hơn hẳn, và cũng lấn át đến khủng khiếp. Con rắn đen nhỏ hơn và linh hoạt hơn, vòng quanh con quái thú đáng sợ kia và tung ra hết cú cắn này đến cú cắn khác.

Nhưng mà, ngay cả khi không bị hàm của con quái thú bắt trúng, Sunny vẫn phải chịu tổn thương nghiêm trọng.

Trong lúc cơ thể họ va chạm vào nhau, một phần lớn của Áo Choàng rạn nứt và tan vỡ. Bóng tối bên dưới gợn sóng, cấu trúc bên trong của vỏ vặn vẹo và tan vỡ. Những dòng chảy bạo lực mà được tạo ra từ cơ thể con Rắn Lam vượt ngang qua khiến cậu chậm lại một chút, và da thịt hắc ám của cậu bị cắt mở ra bởi những vây lưng của sinh vật kia.

Vỏ của cậu chảy ra bóng tối.

Tinh túy cậu bị thiêu đốt.

Tâm trí cậu chìm trong đau đớn và điên dại.

‘Nhiều hơn! Nhiều hơn! Nhiều hơn!’

Mặc dù biết cái giá phải trả là tính mạng mình, Sunny vẫn cảm thấy thôi thúc cắn lấy kẻ địch và không thả ra, khiến kẻ địch đau đớn nhiều nhất có thể, kể cả nếu đó đồng nghĩa với cái chết.

Xé xác. Cắn nuốt. Hủy diệt.

...Thay vì vậy, cậu tiếp tục tránh né những đòn tấn công của Rắn Lam với sự thấu hiểu và kĩ năng, toàn bộ trong lúc vẫn tấn công với sự căm ghét và phẫn nộ mỗi khi có thể.

Và, trong lúc đó, cậu vẫn đang dẫn Quái Thú Vĩ Đại lên trên.

Cuối cùng, họ ra khỏi mặt nước và lại chiến đấu bên trên nước. Mặt trời đã không còn, và dòng sông vẫn chưa tỏa sáng.

Thế giới rung lắc là tăm tối.

Với một tiếng rống đè nén, Sunny né răng nanh của Rắn Lam và cố cắn vào vết thương hở trên cơ thể tơi tả của nó, nơi mà xương trắng lộ ra ngoài. Nhưng mà, trước khi cậu có thể, cái đuôi của con thú điên cuồng đập vào cậu như một cỗ máy tông thành, khiến những mảnh vỡ của Áo Choàng bay qua không trung và một cơn đau điếng đánh vào linh hồn cậu.

‘Argh!’

Sunny nặng nề ngã xuống nước, và một vòi nước sủi bọt trắng bay lên trời.

Rắn Lam phát ra một tiếng gầm gừ điên cuồng và lao về phía cậu, ý định cắn con sâu đáng ghét trước mặt nó làm đôi.

...Nhưng trước khi nó có thể thì hai mũi tên – một đen, một trắng – rơi xuống từ hắc ám và xuyên thủng thịt nó.

Thánh và Nephis đã tham chiến.