Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1275: Phương Sách Cuối Cùng



Chương 1275: Phương Sách Cuối Cùng

Mọi thứ cần nói đều đã nói. Mọi thứ cần làm đều đã làm. Mặc dù phải công nhận, những chuẩn bị đó cũng không nhiều lắm. Sunny và Nephis đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng, và họ đã chỉ có thể thoát khỏi bằng cách dùng đến những biện pháp quyết liệt nhất. Đây sẽ là lúc. Họ sẽ sống, hoặc là sẽ chết.

Sunny nhìn về phía bề mặt sần sùi của bộ mai của con Rùa Đen trong lúc đi về phía bờ. Đá đen, rêu xanh, và những khe đá sâu với nước lung linh trong vài chỗ...cậu đã dùng tháng đầu tiên của Ác Mộng ở nơi này.

Đó là một nơi khủng khiếp – hay nên nói, nó đáng lẽ nên khủng khiếp. Nhưng, kì lạ là, cậu chỉ có thể nhớ đến những kí ức tốt đẹp về hòn đảo hắc ám này.

Rèn luyện với Nephis đến khi cơ thể đẫm mồ hôi và sự mệt mỏi thoải mái lắng vào cơ bắp họ. Nằm trên rêu và nhìn chằm chằm bầu trời như mơ, không hề phiề muộn với những chuyển động của thế giới. Ăn những bữa ngon lành và uống dòng nước mát lạnh, ngọt ngào. Tắm trong sự ấm áp của lửa trại trong lúc trò chuyện với nhau trong bóng tối.

Toàn bộ sẽ kết thúc. Nó đã kết thúc.

Cậu...miễn cưỡng với việc từ bỏ thiên đường khủng khiếp này.

Nhưng mà không có lựa chọn khác.

‘Có lẽ mình thật sự điên rồi.’

Sunny đã tiến vào Ác Mộng trong trạng thái hoàn toàn bị vùi dập. Từ Falcon Scott đến Trận Chiến Đầu Lâu Đen, cậu đã nếm trải không gì ngoài thất bại đắng chát. Cậu đã ước bản thân mạnh mẽ. Cậu đã khiến điều ước thành hiện thực, chỉ để biết được ở sau cùng đó là vô dụng.

Như thể trêu chọc cậu, định mệnh đã hủy diệt mọi thứ.

Tuy nhiên...bằng cách nào đó...cậu đã thật sự thỏa mãn trên hòn đảo hắc ám. Đi trên dòng sông làm từ máu báng bổ, trên cái xác của một con quái vật đáng sợ, bị kéo vào quá khứ bởi dòng chảy – cậu đã vui vẻ trên chuyến đi đó, và vui vẻ hơn nữa vì đã chia sẻ nó cùng với người mà cậu...thích. Rất thích.

Cậu đã vui vẻ trong đáy sâu của một cơn ác mộng.

‘...Điên thì có sao chứ?’

Ngày hôm nay, cậu sẽ cần sự điên rồ để sống sót.

Ba người họ – Sunny, và Nephis, và Thánh – đến dốc của hòn đảo. Bên dưới họ, Dòng Sông Vĩ Đại trôi chảy bất tận, lu mờ bởi vì màn đêm sắp đến.

Những giờ tăm tối nhất – thời gian ngắn ngủi sau khi những mặt trời đã chìm vào dòng sông nhưng mà trước khi nước trong trẻo bắt đầu tỏa ánh sáng dịu nhẹ – đang nhanh chóng đến gần.

Sunny hít một hơi sâu.

‘Bình tĩnh lại. Mày đã chuẩn bị cho việc này...mày đã chuẩn bị nó ngay từ đầu.’

Quả thật, Sunny đã không dùng cả tháng vừa qua chỉ thư giãn và nhàn nhã với Nephis. Cậu đã luôn biết kì nghỉ bất ngờ này là sẽ không kéo dài. Vậy nên, cậu đã quan sát Rắn Lam.

Đến hiện tại, Sunny biết con thú điên khùng kia tốt hơn cậu biết đa số người khác. Cậu đã học mọi thứ về nó – cách con rắn chiến đấu, cách nó suy nghĩ. Những cảm xúc nào dẫn dắt nó, thứ đam mê hắc ám gì cháy trong linh hồn tà ác, hắc hóa của nó.

Cậu cũng đã học cách cơ thể khổng lồ của sinh vật di chuyển và hoạt động, đến những chi tiết nhỏ nhất, cũng như cách con rắn sông vĩ đại ra lệnh cho nước biến thành vũ khí. Về mặt đó, kinh nghiệm của Sunny lúc chiến đấu với những hậu nhân của Nhà Đêm đã rất hữu ích.

Sau khi học được toàn bộ những thứ này... Sunny biết chắc rằng cậu sẽ không bao giờ có thể đánh bại Rắn Lam trong một trận chiến.

Nhưng mà...

Đó là nếu Rắn Lam lành lặn và khỏe mạnh.

Nó không còn nữa.

Quái Thú Vĩ Đại đã bị tiêu hao bởi những trận chiến với Bướm Hắc Ám, những đợt tấn công khủng khiếp của những bầy nhuyễn thể, và những đợt tấn công xảo quyệt của những sinh vật đánh lén. Da thịt của nó rách nát và tơi tả, sức mạnh của nó cạn kiệt, và tâm trí nó thì bị mù mờ bởi sự điên cuồng loạn xạ.

Nên, có lẽ...chỉ có lẽ...Sunny có cơ hội chiến thắng trận chiến này.

Nếu cậu thắng, hì họ sẽ phải rời khỏi hòn đảo hắc ám ngay lập tức và không bao giờ nhìn lại. Nếu không thì, con bướm quái vật kia sẽ buông xuống từ bầu trời hắc ám, phát hiện họ, và cắn nuốt họ.

Nếu cậu thua, họ sẽ chết.

...Ít nhất thì cậu sẽ chết trước, biến những lời mà Tội Lỗi An Ủi từng thì thầm thành một lời nói dối.

‘Mình đã sẵn sàng.’

Thở dài, Sunny quay sang Nephis và nở một nụ cười yếu ớt. Cậu im lặng vài giây, rồi nói bằng phẳng:

“Con kế tiếp sẽ là đến lượt cô.”

Cô gật đầu nghiêm túc, hoàn toàn bỏ lỡ giọng điệu đùa giỡn của cậu.

“Đương nhiên.”

Sunny lắc đầu, rồi nhận lấy tay cô, chuyển Ngọc Trai Tinh Túy từ linh hồn mình sang cô.

“Tôi nói đùa, cô biết mà hả?”

Nephis im lặng một giây. Đột nhiên, cô nắm chặt tay cậu và nhìn thẳng vào mắt cậu.

“...Tôi thì không.”

Cậu giữ ánh mắt đó một vài giây dài, thấm thía, trước khi rút tay ra khỏi và thở dài. Rồi, Sunny liếc nhìn Thánh.

“Cô biết phải làm gì.”

Hiệp sĩ duyên dáng nâng cung với cử chỉ hờ hững. Cô cũng có một vai trò quan trọng trong trận chiến này – Nephis có lẽ không có thể cường hóa cô với ngọn lửa trắng, nhưng Thánh đã mang Tiếng Hét Nghẹn Ngào gần cả tháng qua.

Tốt hơn nữa, đúng như Sunny đã nghĩ, đi trên Dòng Sông Vĩ Đại đã có hiệu ứng kì lạ đối với món bùa Vượt Giới Hạn. Đến hiện tại, pháp thuật mà nó mang lại cho cái Bóng trầm mặc là vĩ đơn hơn hẳn nó đáng lẽ nên là. Kể cả không có sự tăng cường tử ngọn lửa bóng tối, cô cũng mạnh mẽ đáng sợ.

Cuối cùng, Sunny nhìn lại Nephis.

“Làm thôi.”

Cậu cảm giác sự ấm áp thanh lọc tràn vào cơ thể và linh hồn mình, cường hóa cả hai. Cùng lúc, cả năm cái bóng quấn quanh cơ thể cậu. Trong chớp mắt, Sunny cảm giác đủ mạnh để nghiền nát đá đen bằng tay không, và khiến cả thế giới rung chuyển với mỗi bước đi của mình.

Quay sang Dòng Sông Vĩ Đại, cậu hít sâu và thì thầm.

“Lạc khỏi Ánh Sáng. Nhớ. Đó là tên của ngươi...”

Rồi, cậu mở ra cổng của Lồng Đèn Bóng Tối và cho phép một dòng lũ bóng tối tràn ra, nhấn chìm dốc đảo. Chúng tràn ra ngoài như một cơn sạt lở hắc ám, chạm đến cả mặt nước.

Sunny nhắm mắt và tiêu tan vào bóng tối.

...Trong giây kế tiếp, những cái bóng di chuyển, và có thứ gì đó xé ra từ vòng tay hắc ám của chúng.

Một con rắn khổng lồ với vảy đen như mã não hiện ra từ bóng tối và lặn xuống nước với tiếng gầm rú điếc tai.