Chương 1280: Người Đẹp Và Quái Vật
Sunny chìm trong một biển đau đớn. Tâm trí cậu, chút ít ỏi còn sót lại, đã trở nên yếu ớt và dễ dàng tan vỡ, sẵn sàng sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhưng mà nó vẫn chưa sụp đổ. Thật ra thì, cũng có một tin tức tốt. Việc cậu có thể cảm giác đau đớn có nghĩa là cậu vẫn còn sống. Việc cậu còn sống...có nghĩa là Rắn Lam đã chết. Nếu không thì, nó đã dứt điểm Sunny rồi.
‘Mình...đã thắng...’
Đó là một sự an ủi nhỏ. Cơn đau đớn là không chịu nổi đến mức cậu gần như ước gì bản thân chết đi. Nhưng mà, Sunny quá lưu luyến tính mạng để vứt bỏ nó – nếu như có một cơ hội nhỏ bé nhất để sống sót, cậu sẽ tuyệt vọng bám víu nó với mọi thứ mình có. Trước đó, cậu đã làm vậy chỉ vì không bằng lòng...nhưng giờ, có những thứ mà cậu trân trọng và có những mục tiêu mà cậu ao ước đạt được. Cậu thật sự muốn sống.
‘Chuyện...quái gì...đang xảy ra?’
Khó để hình thành những ý nghĩ đàng hoàng, nhưng mà cậu bằng cách nào đó đánh giá tình trạng hiện tại của mình. Đau đớn đang lấn át, mất đi mọi giác quan...cậu đang bị sốc. Cậu đang bị sốc đau đớn bởi vì việc hiện thân bóng tối nhận được tổn thương nghiêm trọng. Linh hồn cậu đã bị thương nghiêm trọng. Có nghĩa là...gì? Cậu không biết. Cậu nên làm gì? Có thể làm gì hay không?
‘Argh...đau thật sự...’
Hiện tại, Sunny quyết định làm hết sức để chịu đựng cơn đau và giữ tâm trí mình không hoàn toàn vỡ vụn. Đó là không dễ, hay thoải mái, hay thậm chí là khả thi...nhưng mà cậu vẫn kiên trì. Cậu kiên trì với toàn bộ thứ mình có. Và, sau thời gian dài tra tấn, cuối cùng có sự thay đổi. Sunny có vẻ đã lấy lại thính giác. Thứ đầu tiên cậu nghe thấy là tiếng khóc của vặn vẹo của Neph:
“Sunny! Đừng có chết! Làm ơn đi mà!”
Cậu cảm thấy khó chịu kì lạ.
‘Cứt thật...đó là một mệnh lệnh, phải không vậy?’
Cô ta nói không giữ lời! Mà cũng không thể thay đổi gì...sẽ rất tuyệt vời nếu Nephis ra lệnh cho cậu sống sót và bằng cách ma thuật nào đó cơ thể cậu tự động lành lại mọi vết thương. Nhưng mà Sunny phải có thể thực hiện mệnh lệnh thì Liên Kết Bóng Tối mới có thể buộc cậu hành động – hay là không hành động. Nên, nếu Nephis đột nhiên quyết định ra lệnh cho cậu mang mặt trăng đến cho cô một ngày nào đó, thì nhiều nhất là cậu sẽ cố gắng hết sức mà không có kết quả mà thôi.
...Và với lại, cậu vốn đã cố hết sức để sống sót rồi!
‘Thật sự chứ, cô ta coi mình là người như nào hả?’
Nephis vốn là người đã gọi cậu là một con gián. Là một lời khen. Đương nhiên, cậu sẽ làm mọi thứ trong khả năng để sống sót rồi. Cần gì phải kêu với gọi chứ...
Sunny chậm chạp nhận ra những ý nghĩ của bản thân đang trở nên dài hơn và rõ ràng hơn.
‘Có gì đó thay đổi...’
Dần dần, những giác quan của cậu trở lại, từng thứ một. Đầu tiên là thính giác, theo sau là giác quan bóng, rồi xúc giác, khứu giác, vị giác, và cuối cùng là thị giác. Nhưng mà đều là lộn xộn cả – thị giác cậu mù mờ, và những giác quan khác thì cũng rối loạn.
Cũng có nhiều đau đớn hơn nữa, lần này là đau đớn thể chất.
‘Tại sao mình lại cảm giác đau đớn chứ? Mình hiện tại tính đúng ra là một cái bóng được hiện hữu...’
Có lẽ đó là cơn đau ma. Mặc dù Sunny không sở hữu cơ thể người vào lúc này, tâm trí cậu vẫn là của một nhân loại. Và khi tâm trí ghi nhận tổn thương đáng sợ mà đã được gây ra với cơ thể bóng tối của cậu, thì nó đã phản ứng theo cách duy nhất mà nó biết được – hoảng loạn và nhấn chìm bản thân với đau đớn.
‘Nguyền rủa...’
Sunny nghiến răng, và bị giật mình trước việc cậu lại có khả năng nghiến răng. Ngạc nhiên hơn nữa là việc đó là răng nanh chứ không phải răn bình thường đang đè vào nhau. Bộ vỏ của cậu có vẻ như đã duy trì, bằng cách nào đó.
Cuối cùng, cậu trở nên đủ tỉnh táo để hiểu được tình hình hiện tại.
Nước hỗn loạn của Dòng Sông Vĩ Đại vẫn còn tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, cho thấy đang vẫn là đêm. Hơn thế nữa, cậu cho rằng không đến một phút đã trôi qua kể từ khi kết thúc trận chiến với Rắn Lam...với Daeron của Biển Chạng Vạng.
Cậu biết là vậy bởi vì cái xác khổng lồ của con Quái Thú Vĩ Đại hung hăng kia vẫn còn nhìn thấy được, nó đang chậm rãi chìm xuống đáy sông. Cái bóng đáng sợ của con thủy quái cổ đại đang trở nên nhỏ hơn trong lúc nó ngã vào độ sâu không tưởng nổi và tiêu tan trong ánh sáng xinh đẹp dưới đó.
Một đống cảm xúc phức tạp trộn lẫn trong tim Sunny khi cậu nhìn thấy kẻ địch của mình đã chết. Có sự vui sướng hắc ám, một chút buồn bã, tôn trọng, căm ghét, tò mò, nghi ngờ...và cũng có một cảm giác tiếc nuối mạnh mẽ. Đó là một mảnh hồn Đỉnh Cấp đang biến mất vào đáy sâu! Cậu rên rỉ.
Chuyển sự chú ý khỏi cơ thể của con thủy quái, Sunny cố hiểu chuyện gì đang xảy ra ở xung quanh. Cậu nhận thức cơ thể rắn dài của mình, bây giờ tan nát và bị xé rách. Nó cảm thấy yếu ớt – dễ hiểu, nhưng mà còn yếu hơn như vậy nữa.
‘Ngọn lửa linh hồn...’
Lửa linh hồn đã không còn nữa. Cậu lúc này chỉ được tăng cường bởi năm cái bóng. Cuối cùng, Sunny phát hiện Nephis. Dáng người nhỏ bé của cô đang ở trên cậu. Cô chắc là đã leo lên cơ thể khổng lồ này trong lúc cậu nổi lềnh bềnh trên nước, bị cơn đau khiến cho tê liệt và muốn bất tỉnh. Cả hai bàn tay cô đang đè lên những tấm vảy đen tan vỡ, và ánh sáng trắng mềm mại đang tỏa ra từ làn da cô.
‘A...cô ta chắc là đã lấy lại ngọn lửa...’
Nephis hiện đang chữa trị cho cậu.
‘Nhưng mà...’
...Đột nhiên, dáng người rạng rỡ của cô nổ tung với ánh sáng, đẩy lùi hắc ám của đêm như một ngôi sao thật sự. Sunny cảm thấy sự ấm áp quen thuộc - lúc này mãnh liệt hơn nhiều so với trước kia – tràn vào cơ thể cậu như một dòng lũ. Và, được sự ấm áp đó ôm ấp, cơ thể tan vỡ của cậu khôi phục lại. Trong lúc cậu cảm nhận được nó, cậu giật mình khi thấy linh hồn bị thương nặng của mình cũng đang lành lại. Hiện thân bóng tối bị hủy diệt một nửa của cậu được khôi phục trở lại trạng thái hoàn mĩ. Và, bất ngờ là, ngay cả bộ vỏ hình rắn cũng đang tự kết lại vào nhau. Vết thương khủng khiếp khép lại, những thứ vảy mã não tan vỡ cũng khôi phục lại.
Đến khi ánh sáng của Neph yếu đi và tắt hẳn, Sunny đã tốt như mới. Cơn đau mà đã tra tấn cậu rút lui, rồi hoàn toàn biến mất. Cậu đã một lần nữa sống trở lại. Nephis ngã vô lực trên lưng rộng của cậu. Cô nằm bất động vài giây, rồi kéo cơ thể dậy và nắm lấy hai cái gai giống sừng trên đầu cậu, nơi vây lưng kết thúc.
‘Đúng rồi...’
Rắn Lam đã chết, nhưng mà họ vẫn còn lâu mới an toàn. Thật ra thì, họ đang ở trong nguy hiểm cực kì, hơn hẳn lúc con Quái Thú Vĩ Đại vẫn còn sống. Đó là vì không còn ai ngăn cản con Bướm Hắc Ám chiếm lấy xác con Rùa Đen nữa. Tệ hơn nữa, sinh vật đáng kinh tởm kia chắc chắn là đã thấy một ngôi sao chói lòa vừa đột nhiên thắp sáng màn đêm. Nó chắc chắn sẽ bay xuống chỗ họ ngay mà thôi.
Nên, đến lúc cho phần thứ hai của kế hoạch.
‘Chúng ta thật sự đã đến được bước này hử?’
Đã đến lúc rời khỏi hòn đảo hắc ám, và chạy.
‘Đi thôi, Neph...’
Hủy đi Thánh, Sunny dùng một tích tắc để tập trung sức mạnh lan tỏa trong cơ thể rộng lớn của mình. Rồi, với Nephis trên lưng, cậu cúi đầu và lặn vào dòng nước lung linh, chảy bất tận của Dòng Sông Vĩ Đại.