Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1281: Rời Khỏi Đảo Hắc Ám



Chương 1281: Rời Khỏi Đảo Hắc Ám

Sunny lặn xuống sâu trong Dòng Sông Vĩ Đại. Cơ thể rắn khổng lồ của cậu như một ngọn giáo được làm từ mã não đen, cắt xuyên qua nước lung linh với tốc độ choáng váng, ghê gớm. Nó được tạo ra để thống trị biển cả, nên không có tàu thuyền gì có thể cạnh tranh với cậu ở dưới nước sâu như này cả.

Nhưng mà một Quái Vật Vĩ Đại thì...

Mặc dù Bướm Hắc Ám là sinh vật trên không, nó đã cho thấy khả năng đáng sợ là có thể dễ dàng xuống nước chiến đấu với Rắn Lam. Họ cần phải thoát khỏi trước khi nó phát hiện...và vậy nên, Sunny bơi xuống.

Nephis đã có Ngọc Trai Tinh Túy, nên cậu không phải lo lắng về việc kéo cô xuống quá thấp và bị ngộp. Nói vậy...cậu vẫn lo sợ về việc xuống quá sâu.

Không thể nào nói rõ có gì ẩn nấp dưới đáy Dòng Sông Vĩ Đại. Thứ kinh dị gì sống ở đó? Thời gian có tồn tại ở đó hay không, và nếu có, thì nó có trôi chảy hay không? Sunny không biết, và cậu không sẵn sàng tìm hiểu đáp án đó.

Kế hoạch mà họ đã nghĩ đến là lặn xuống đủ sâu để tránh không bị Bướm Hắc Ám phát hiện, rồi di chuyển xuôi dòng, chậm rãi quay trở lại bề mặt. Cậu không thấy nguyên nhân gì cần phải thay đổi kế hoạch đó cả.

Trong lúc con rắn mã não bơi xuôi dòng với một bóng dáng nhân loại nhỏ bé bám vào sừng nó, hòn đảo hắc ám dần biến mất ở phía xa. Hình bóng tăm tối của nó bị nuốt chửng bởi ánh sáng của nước, và nhanh chóng, không còn gì quanh họ ngoài sự trống rỗng lung linh.

Sunny cảm thấy u buồn kì lạ chạm vào tim mình, và cậu khiến bản thân cứng cỏi trở lại.

Họ cuối cùng đã thoát đi từ bộ mai của Rùa Đen. Nơi đó...nó đã cho cậu sự yên bình và thoải mái mà cậu đã thật sự cần sau kết thúc thảm họa của Chiến Dịch Nam dài cay đắng và đáng sợ. Trong một lúc, nó đã như một thiên đường.

Nhưng giờ thiên đường đó là nơi âm u. Đến cuối cùng, nó đã biến thành một cạm bẫy tử thần – và giờ, họ đang để lại cả thiên đường lẫn cái bẫy phía sau.

‘Đừng nhìn lại.’

Cậu không chịu làm vậy. Có, không phải nghi ngờ, rất nhiều trở ngại ghê gớm hơn nhiều chờ đợi phía trước họ. Và, hi vọng rằng, ở tận cùng của mọi thứ đó...

Họ sẽ có thể tìm đến một thiên đường mới cho chính mình.

Sunny mang Nephis xuống càng lúc càng sâu trong Dòng Sông Vĩ Đại. Chậm rãi, ánh sáng của nước trở nên sáng hơn, dòng chảy hỗn loạn hơn, và áp lực đè xuống họ nặng hơn. Biết rằng bộ vỏ hình rắn này là bền bỉ hơn nhiều so với cơ thể của Neph, cậu chần chừ không xuống sâu hơn nữa.

Dù sao thì cũng đã đủ...nếu Bướm Hắc Ám có đuổi theo họ, thì nó đã lao xuống sông và tấn công rồi.

Một cảm giác nhẹ nhõm mạnh mẽ tràn vào tâm trí cậu.

‘Cảm ơn thần thánh...’

Sunny chỉ vừa đủ sống sót trận chiến với một Quái Thú Vĩ Đại, và đó cũng chủ yếu là vì con Rắn Lam đã bị thương, kiệt sức và gần chết. Chiến đấu với một Quái Vật Vĩ Đại ngay sau trận chiến đó chắc chắn là điểm kết thúc của cậu.

Vặn cơ thể khổng lồ, Sunny bơi chậm lại về phía dưới, rồi đẩy mình ra trước. Tốc độ vốn kinh khủng của cậu tăng lên thêm nữa khi cậu bắt đầu di chuyển cùng với dòng nước. Đến mức mà Nephis khó khăn bám vào sừng của cậu bất chấp sức mạnh Vượt Bậc của cô.

Nhưng mà không thể làm khác được.

Giờ khi họ đã thoát khỏi hòn đảo hắc ám và con quái vật bướm kia, một thử thách khác đang ở trước họ, một thứ mà có lẽ càng khó hơn nữa để vượt qua.

Thử thách đó là bản thân Dòng Sông Vĩ Đại rộng lớn này.

Rời khỏi hòn đảo hắc ám là vô nghĩa nếu như thứ chờ đợi họ chỉ là một cái chết chậm rãi, đau đớn. Có đủ loại sinh vật ghê gớm sống cả trong nước và trên bầu trời bất tận. Không có nơi để trú ẩn, cái chết cơ bản là được bảo đảm – họ có lẽ có thể thoát một hai lần, thậm chí có thể là chục lần...

Nhưng không sớm thì muộn, sự kiệt sức sẽ áp đảo họ, và vận may của họ sẽ chấm dứt. Rồi, Dòng Sông Vĩ Đại sẽ trở thành nấm mồ của họ.

Đó là tại sao Sunny và Nephis có mục tiêu rõ ràng trong đầu. Họ phải di chuyển xuôi dòng, vào thật xa trong quá khứ, và tìm đến những người cổ đại mà đã tiến vào Mộ Ariel hàng ngàn năm trước đó.

Sunny là cực kì nhanh trong lúc ở trong bộ vỏ rắn mã não này. Cậu có thể di chuyển khoảng cách thật xa trong thời gian thật ngắn, di chuyển xa hơn nhiều khoảng cách mà cái xác Rùa Đen đã được kéo bởi dòng chảy trong cả tháng vừa rồi.

Vấn đề là tinh túy.

Tồn tại ở dạng hóa thân bóng tối là tiêu tốn tinh túy, và duy trì hình dạng to đùng của con rắn sông này cũng đang tiêu hao nó. Cậu vốn đã tiêu hao thật nhiều tinh túy trong trận chiến với con thủy quái điên rồ kia, và mặc dù ngọn lửa của Neph đang tăng cường linh hồn cậu ở mức độ nhất định, lượng dự trữ của cậu vẫn là có hạn.

Mặc dù cậu là một Bạo Chúa, chúng vẫn không hề đủ cho công việc trước mắt này.

Vậy nên, Sunny phải nhanh. Cậu phải đẩy tốc độ lên nhanh nhất có thể ở dạng rắn này trong lúc còn có thể.

Nếu tinh túy cậu cạn kiệt trước khi họ tìm thấy đất liề, hay bất cứ thứ gì để leo lên...thì sẽ không có lựa chọn khác mà phải trôi dạt trong nước, chậm rãi khôi phục năng lực và vô cùng hi vọng không có thứ gì tấn công họ trong thời gian đó.

Những thứ sống dưới sâu, những bầy nhuyễn thể kinh tởm, và đám thú săn mồi biết bay mà săn những vật sống trong sông...

Cậu không nghĩ rằng họ sẽ sống đủ lâu để tinh túy khôi phục lại.

Cầu nguyện thứ gì đó hiện ra ở đường chân trời, Sunny bay xuyên qua nước lung linh.

Cơ thể mạnh mẽ của cậu cắt qua nước, để lại một dòng chảy hỗn loạn sau mình. Nephis bám chặt vào sừng cậu, cô đang kiệt sức bởi việc bùng nổ ngọn lửa khôi phục mà cô đã tạo ra ban nãy để cứu cậu, và cơn đau khủng khiếp từ việc dùng Phân Loại lâu đến vậy, và ở cường độ như vậy.

Kì lạ là, Sunny lại đang ở trong tình trạng tốt hơn cô, bất chấp việc cậu mới là người mà đã chiến đấu với Rắn Lam. Họ càng bơi lâu, cậu càng trở nên lo lắng.

...Cậu cũng mệt mỏi nữa.

Những vết thương của cậu có thể đã lành lại, nhưng mà sự kiệt sức khủng khiếp về tâm trí là vẫn còn đó, đè ép khả năng duy trì cái đầu tỉnh táo và phóng ra trước mà không ngừng nghỉ.

Chậm rãi, một sự chậm chạp lạnh lẽo thấm vào tâm trí cậu.

Chật vật chống lại nó, cậu tiếp tục bơi về trước.