Chương 1282: Dòng Chảy Thời Gian
Sunny không biết chính xác bao xa, họ đã di chuyển cách xa khỏi hòn đảo hắc ám, nhưng mà khoảng cách đó chắc là phải khổng lồ. Cái vỏ của cậu không chỉ khổng lồ, nó còn được tạo ra để thống trị dưới nước. Cân nhắc đến việc cậu đang di chuyển cùng với dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại, tốc độ vốn tuyệt vời của cậu được tăng cường càng nhanh hơn nữa.
Nên, câu quyết định là sẽ an toàn để lên trở lại bề mặt.
Dần bơi lên, cậu xé xuyên qua nơi nước sâu lung linh và cuối cùng ngẩng đầu lên khỏi bề mặt sóng lấp lánh.
Vẫn còn bám vào sừng cậu, Nephis sụp xuống và thở nặng nề. Đã rất khó cho cô khi phải chịu đựng lực cản của nước như là một máy tông thời gian dài như vậy.
Tốc độ của Sunny càng nhanh, thì lực cản càng vĩ đại. Cô đã kiệt sức vì dùng Phân Loại vượt quá giới hạn của nó, và đã chịu đựng cuộc đua điên cuồng xuyên qua đáy sâu vừa nãy là không dễ được.
Nhưng mà giờ khi cái đầu con rắn mã não đã ở trên nước, Nephis cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút.
Bầu trời vẫn là đen tối hoàn toàn. Một ánh sáng nhàn nhạt vươn lên từ dưới sông, thắp sáng nơi trống rỗng bao la này. Cảnh tượng đó là như mơ và ma thuật như là ngày đầu tiên mà Sunny nhìn thấy nó vậy...
Nhưng mà tim cậu thì bị đâm xuyên bởi nỗi tuyệt vọng.
Đó là vì ngay cả bây giờ, sau khi để hòn đảo hắc ám thật xa phía sau, cậu vẫn không thể nhìn thấy chút manh mối của đất liền ở phía nào cả.
Một sự nghi ngờ cũ lại len lỏi vào tâm trí cậu, rút đi sức mạnh từ cơ thể mệt mỏi.
‘Lỡ như không có đất liền...lỡ như cả thế giới này chỉ có nước...’
Nghiến răng nanh, Sunny phát ra một tiếng gầm gừ khẽ và gắng gượng toàn bộ thớ thịt của bộ vỏ để tăng tốc hơn nữa.
Có một cảm giác sung sướng mà cậu cảm thấy, bay về phía đường chân trời ở tốc độ khủng khiếp. Tốc độ, sức mạnh của bộ vỏ, cân nặng nhỏ nhẹ của cơ thể Neph đè xuống vảy cậu, và sự trống rỗng bao la của bầu trời đen bất tận...nó gần như cảm giác giải thoát.
Nhưng mà, cùng lúc, tim cậu cũng chìm trong sự lo lắng, sợ hãi, và lo âu.
Và nhanh chóng, cậu đã thấy lo sợ là đúng.
Sunny cảm giác một dự cảm không lành và ngẩng đầu cao hơn chút nữa ra khỏi nước. Trong giây kế tiếp, mắt rắn của cậu nheo lại.
Ở đó, phía trước họ...bề mặt Dòng Sông Vĩ Đại sôi sục và dâng trào. Một bầy nhuyễn thể bất tận đang di chuyển đến gặp họ, hàng trăm ngàn Quái Thú Đồi Bại đang cháy lên khát vọng điên cuồng để cắn nuốt con rắn mã não và kỵ sĩ của nó.
Cơ thể khổng lồ của Sunny run lên, nhưng mà cậu cố giữ bình tĩnh.
‘Đây không phải kết thúc...’
Bầy nhuyễn thể là đối thủ đáng sợ, nhưng mà sự khủng bố của nó nằm ở số lượng Châu Chấu Sông. Đội quân đói khát đó lao về phía Sunny là bầy to nhất mà cậu từng thấy, đủ để khiến cho ngay cả Rắn Lam hùng mạnh cũng có thể không chiến thắng nổi. Nhưng mà...
Không như con thủy quái cổ đại kia, Sunny không bị kiềm chế bởi nhu cầu bảo vệ con mồi của mình, và mặc dù những nhuyễn thể là vô số, mỗi cá thể chúng là không mạnh.
Quan trọng hơn nữa, chúng không quá nhanh.
Cắt một đường rẽ thật gắt, Sunny rống lên và bay về phía tây, song song với bầy sinh vật đang đến gần. Những ý nghĩ điên cuồng của cậu tiêu tan thành một nhu cầu đơn giản, dã thú để thoát khỏi bầy. Khoảng cách giữa họ trở nên nhỏ hơn với tốc độ đáng sợ, vậy mà cậu vẫn không thể nhìn đến mép của đoạn nước sôi sục kia.
Và đến lúc cậu có thể thấy, thì đã không còn thời gian.
‘Chết tiệt!’
Trong lúc Nephis nhặt bản thân dậy và triệu hồi thanh kiếm, Sunny lao vào bầy nhuyễn thể. Nước dâng trào quanh mình, tạo ra một rào cản...nhưng mà nhiều hơn một vài đã vượt qua rồi.
Cái hàm của cậu ngậm chặt lại, và kiếm của Neph lóe lên.
...Vài giây sau đó, họ phá vỡ bức tường của Châu Chấu Sông và thoát khỏi bầy. Sunny đã chỉ vừa đủ đến được mép của mảng nước loạn đố, và mặc dù họ đã phải xuyên qua đám nhuyễn thể ở lúc cuối cùng, khoảng Dòng Sông Vĩ Đại ở trước họ là đã rõ ràng.
Sunny bơi với toàn bộ sức mạnh, né qua bầy đang theo đuổi và tăng lên khoảng cách giữa đám châu chấu và cái đuôi của mình.
‘Nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn...’
Không lâu sau đó, đám nhuyễn thể đã ở xa phía sau. Nephis lại sụp xuống lần nữa, nắm lấy thanh kiếm với bàn tay run rẩy.
...Cậu không còn quá nhiều tinh túy nữa.
Họ tiếp tục di chuyển xuôi dòng, đi một khoảng cách khổng lồ. Con rắn mã não bay như mũi tên... không, nhanh hơn hẳn bất cứ mũi tên nào có thể bay. Nhưng mà vẫn là không đủ.
Sau bầy thứ nhất, lại có một bầy khác.
Sau bầy thứ hai, thì có một sinh vật đáng sợ lao đến phía họ từ dưới nước sâu.
Sau sinh vật kia, thì có một đống rong biển mục nát khổng lồ mà suýt bắt giữ và cắn nuốt họ, một chục cái hàm ghê tởm đột nhiên xuất hiện từ bên dưới đống rong biển đung đưa kia.
Và sau đó, có nhiều thứ kinh dị hơn nữa mà cậu có thể đếm được. Những bầy chim săn mồi mà có vẻ như có những ngọc trai mọc ra từ da thịt gầy gò, những sinh vật vô hình mà có thể ngay lập tức biến một mảng sông lớn thành băng cứng ngắc, những ánh sáng ma quái mà cháy sâu dưới đáy nước, lấp đầy tâm trí họ với khát vọng khó tả tiến đến gần...
Nhưng mà Sunny là một con rắn sông, một vương giả trong số đám quái thú. Cơ thể dài của cậu nhanh, khỏe, và lì lợm. Cậu nhanh phi thường khi ở dưới nước. Cậu đã chạy khỏi đám nhuyễn thể, xé rách thứ rong biển mục nát kia, lặn xuống sâu để tránh né đám chim săn mồi, phá xuyên băng, kháng cự ánh sáng ma quái dụ hoặc...
Cậu đã thoát khỏi tất cả.
Nhưng mà...
Tinh túy của cậu cạn kiệt. Nó đã gần hết sạch. Cậu kiệt sức và vượt xa quá giới hạn của sức mạnh tâm trí mình.
Và vẫn không có dấu hiệu của đất liền.
Đến khi bảy mặt trời châm rãi xuất hiện ở đường chân trời, đuổi đi hắc ám không thể xuyên thủng, Dòng Sông Vĩ Đại ngừng tỏa sáng...
Cậu đã hoàn toàn mệt mỏi.
Đây thậm chí không còn là vấn đề về sức mạnh ý chí nữa. Đơn giản là vấn đề không còn gì để dùng ra nữa. Tinh túy của cậu đã hoàn toàn hết sạch.
Cuối cùng, sự tuyệt vọng nuốt lấy tim cậu.
Vỏ bóng tối là thứ đầu tiên tan vỡ. Con rắn mã não hùng mạnh rùng mình, rồi tiêu tan thành bóng tối, ngay lập tức bị ánh sáng nhàn nhạt của bình minh đuổi đi.
Hóa thân của cậu là thứ tiếp theo biến mất. Sunny biến thành không vật chất, và rồi bị ném trở lại vòng tay của bóng tối, cuối cùng trở lại dạng người.
Cậu đang đau đớn. Mọi cơ bắp trong cơ thể cảm giác như muốn nổ tung. Phổi của cậu như muốn bốc lửa. Đầu cậu nặng nề và tay chân yếu ớt.
Cậu thậm chí đã không thể thích nghi với sự thay đổi đó kịp lúc, nuốt lấy cả miệng nước.
...Cũng ổn. Dù sao thì cậu đang khát muốn chết rồi.
Sunny cảm thấy bản thân chìm xuống, và yếu ớt chật vật để trôi nổi. Nhưng mà ngay cả đó cũng là gắng gượng.
‘Mình...sẽ chết đuối sao’
Một giây sau đó, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cậu, và cậu cảm giác Nephis đè cơ thể cậu vào của cô. Bơi với sự giúp đỡ của một tay rảnh, cô kéo họ lên trên.
Không lâu sau đó, đầu họ vượt ra khỏi mặt nước.
Sunny thoáng bị ánh sáng làm chói lòa và ho khan, cố đẩy không khí vào phổi mình.
‘Xong...xong rồi...chúng ta sẽ không thể sống sót vài ngày mà cần để khôi phục tinh túy...’
Trong lúc cậu cố gắng suy nghĩ gì đó – bất cứ gì – mà có thể giữ mạng cho họ, một sự run rẩy kì lạ đột nhiên chạy khắp người Neph. Vì cô vẫn đang ôm cậu từ phía sau, cậu có thể cảm giác nó rõ ràng.
“Sunny...Sunny...”
Cậu cố gắng trả lời, và đột nhiên bị đánh bởi sự kì lạ của cơ thể nhân loại. Nó cảm giác xa lạ và nhỏ bé, không hề phù hợp với một con rắn hung hăn như cậu.
Cậu đã quên cách nói chuyện.
‘Chết tiệt, đàng hoàng lại coi.’
Sunny chậm rãi thu nhặt những giác quan của mình, nhớ lại cách là một con người. Rồi, cậu di chuyển cái lưỡi xa lạ và nói khàn khàn:
“Gì?”
Nephis di chuyển, quay cả hai người họ về phía xuôi dòng. Giọng nói cô cũng khàn không kém gì cậu:
“Ở đó!”
Cậu cau mày, nhìn theo phía ngón tay cô đang chỉ, rồi đứng hình.
Ở đó, trên nước, không cách hơn trăm cây số...
Một con thuyền nhỏ lung lay trên nước, cả hai cánh buồm kéo thấp.
Nó được làm từ gỗ màu tối xinh đẹp, với những hình ảnh tinh xảo được khắc dọc hai bên. Không có chuyển động bên trong, nhưng mà con thuyền có vẻ ở yên một chỗ, kì lạ không hề bị ảnh hưởng bởi dòng chảy mạnh mẽ của Dòng Sông Vĩ Đại.
Và vậy nên, họ đang dần bị kéo về phía nó.