Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1286: Chạm Trán Tình Cờ



Chương 1286: Chạm Trán Tình Cờ

“Dusk...Nữ Tiên Tri của Thất Sủng.”

Sunny rùng mình.

Đương nhiên cậu nhớ Dusk là ai. Dù sao thì, cậu cũng đang mặc một bộ tunic gọi là Vải Liệm Hoàng Hôn Thất Sủng - Ký Ức Vượt Giới Hạn Đẳng Cấp Sáu mà cậu nhận được từ lúc giết Khủng Bố LO49.

...Cái thứ kinh dị chết tiệt đó.

Nếu cậu cố gắng xếp hạng những kẻ địch mà cậu đối mặt ở Nam Cực dựa trên số sẹo tâm thần mà chúng để lại cho cậu, thì đóa hoa xinh đẹp từ lụa trắng trôi nổi lềnh bềnh kia sẽ dễ dàng ở vào hạng nhì, ngay sau Quái Thú Mùa Đông. Ngay cả Goliath, thứ mà thật sự đã giết cậu, cũng không để lại một ấn tượng khủng khiếp bằng.

Đương nhiên, Dusk khả năng cao là đã không chết hay bị hắc hóa trong Ác Mộng này. Cô vẫn là nhân loại, và có vẻ như đang cai trị một nơi gọi là Thất Sủng. Vì Sunny và Nephis muốn đến được nơi văn minh của Dòng Sông Vĩ Đại và tìm đến những nữ tiên tri, mục tiêu này là hoàn hảo.

...Thậm chí phải nói là hơi quá hoàn hảo.

Ananke đã trả lời một trong những câu hỏi quan trọng nhất mà họ có. Sự tình cờ khó tin của họ gặp phải con thuyền của bà ta ngay khi họ cần là không phải tình cờ. Bà ta đã biết, và đã đến để tìm họ.

Nhưng mà ai là người đã chỉ dẫn bà ta tìm đến họ? Còn là trong giấc mơ nữa chứ?

Ai là người đang kéo những sợi dây của Ác Mộng này đằng sau màn?

‘Có lẽ nào, là chính nữ tiên tri cuối cùng kia?’

Sunny cau mày, biết rằng bản thân sẽ không sớm có câu trả lời. Cơ hội sớm nhất có lẽ là khi cậu đối mặt với Nữ Tiên Tri của Thất Sủng...lần nữa.

Cậu thở dài.

“... Thất Sủng? Nơi đó cách bao xa?”

Bà Ananke chần chừ vài giây.

“Xa. Rất, rất xa. Xa đến mức ta sẽ không thể mang hai người đến tận đó.”

Bà ta trở nên im lặng, mắt hơi khép lại. Gần như có vẻ là đang ngủ gật.

Nhưng rồi, bà lão hơi lắc đầu, rồi nói thêm:

“Nhưng mà ta sẽ mang hai người đi xa hết sức có thể, thưa Ngài, thưa Cô. A...hai người thấy đó, nhưng kẻ tôn thờ daemon như chúng ta cũng không được chào đón ở nơi này, trong Mộ Ariel. Chúng đuổi chúng ta đi, và chúng ta đã di chuyển lên phái thượng nguồn một thời gian dài trước khi ở lại và xây dựng Dệt. Dệt...đó là một trong những thành phố của nhân loại trên Dòng Sông Vĩ Đại, như là Thất Sủng. Hoặc, ít nhất...nó đã từng là...”

Sunny và Nephis nhìn lẫn nhau.

Tại sao Ananke lại không thể trở lại xuôi dòng? Liệu có một mâu thuẫn nội bộ gì đó giữa những người bản địa của Dòng Sông Vĩ Đại? Liệu có nguy hiểm để bà ta tiến vào vùng nước được kiểm soát bởi những nữ tiên tri?

Và ý bà ta là sao, Dệt chỉ đã từng là một thành phố?

Nephis cẩn thận nói:

“Chúng tôi không muốn khiến bà gặp nguy hiểm, thưa Bà.”

Bà lão mỉm cười.

“Giúp hai người vừa là ước muốn vừa là đặc quyền của ta, thưa Cô. Đừng lo lắng cho ta...ta là...của Dòng Sông Vĩ Đại...”

Lời nói của bà chậm lại, và những từ ngữ trở nên không rõ ràng. Dễ dàng nhìn ra bà lão đã quá mệt mỏi để tiếp tục cuộc đối thoại này.

Bà cũng có vẻ hiểu được việc đó.

Thở dài mềm mại, Ananke giơ tay lên. Trong giây kế tiếp...

Sunny và Nephis đều bối rối nhìn chằm chằm một cơn lốc tia sáng xuất hiện trong không khí.

‘Bà ta...bà ta đang triệu hồi một Ký Ức.’

Hành động đó, thứ mà quá bình thường và quen thuộc đối với họ, nhìn kì lạ cực kì và không phù hợp khi được thực hiện bởi một người cổ đại. Dù sao thì, đó là khả năng của những kẻ bị lây nhiễm Ma Pháp, và không ai trong số những người họ gặp trong Ác Mộng có nó cả.

Nhanh chóng, một cái hộp gỗ hiện ra trên boong thuyền trước mặt họ. Ananke mở nó ra với bàn tay run rẩy và lấy ra vài món đồ vật...

Một tấm vải được thêu thùa xinh đẹp, một bình carafe đựng rượu, một ấm trà sứ được sơn màu với hơi nước bốc lên từ vòi, hai cốc nhỏ, hai đĩa – một đầy trái cây chín, một đầy thứ bánh mặn nhỏ.

Những quả trái cây mọng nước, và những cái bánh trông như mới nấu. Những món đồ là đơn giản và khiêm tốn, thậm chí hơi cũ kĩ, nhưng vẫn được gìn giữ với sự yêu thương.

Một mùi ngon lành lan tỏa trong không khí.

Ananke cẩn thận đặt mọi thứ lên tấm vải, và đưa thức ăn cho Sunny và Nephis.

“Thưa Ngài, thưa Cô...hai người chắc chắn là đã mệt mỏi sau khi chống chọi với những thứ kinh dị của tương lai. Làm ơn, ăn và nghỉ ngơi. Ta...ta sẽ dẫn chúng ta trở lại Dệt, trước tiên...”

Bà hít một hơi sâu, rồi chậm rãi đứng dậy và đi trở lại phái hàng ghế người lái thuyền với chút cố gắng. Ngồi lên nó, bà lão mệt mõi cúi đầu và thì thầm vài từ kì lạ, không thể nghe ra được.

Trong giây kế tiếp, con thuyền nhỏ hai buồm đột nhiên di chuyển.

Những cánh buồm màu đêm khuya tự mình kéo lên và hứng gió, trong lúc mái chèo di chuyển, quay mũi thuyền về phía xuôi dòng. Nhanh chóng, họ đã đi thuyền trên vùng nước lấp lánh, bao la của Dòng Sông Vĩ Đại, dần tăng tốc độ.

Sunny và Nephis hơi chần chừ. Cả hai người đều hoàn toàn kiệt sức và phi thường đói bụng, nhưng...họ vẫn không tin tưởng bà lão.

Lỡ thức ăn có độc? Lỡ bà ta đang chờ họ ngủ đi để giết họ?

Sunny liếc nhìn bóng người yếu ớt của nữ tư tế. Bà ta trông quá dễ vỡ và yếu đuối để có thể đe dọa hai người họ. Đương nhiên, vẻ bề ngoài là không đáng tin...nhưng mà cậu cũng cảm giác rằng Ananke đã chân thành và đối xử với họ với không gì ngoài sự nhân từ vĩ đại. Khó để không thích hay không tin tưởng bà lão tử tế, chân thành đó.

‘Ài, sao cũng được...’

Kể cả nếu bà ta có làm gì đó với thức ăn, thì cậu cũng rất khó bị đầu dộc. Dệt Máu khiến cậu cơ bản là miễn nhiễm mọi loại độc tố.

Rũ bỏ khát vọng điên cuồng muốn cắn nuốt mọi thứ mình đang nhìn – tàn tích nhàn nhạt từ dạng của con rắn sống hung tợn kia – cậu dè chừng nhặt lên một cái bánh mặn, vẫn còn ấm như mới ra khỏi lò, và cắn một cái.

Tay cậu run rẩy.

‘Ngon...quá ngon...’

Không lãng phí thời gian nữa, Sunny cho cả cái bánh vào miệng và tham lam nhai nó. Vài giây sau đó, cậu giơ lên một ngón cái và dùng khuỷu tay nhẹ nhàng dẩy Nephis.

Cô chần chừ một giây, rồi làm theo cậu.

Họ ăn uống như hai đứa trẻ được bà của mình làm hư, không quan tâm đến gì khác cả. Không lâu sau đó, cả bữa ăn đã biến mất. Họ thậm chí còn không tha cho rượu.

Sau đó...Sunny cảm thấy phi thường buồn ngủ.

Nhưng mà không phải cảm giác không tự nhiên từ việc bị bỏ thuốc. Đó đơn giản là phản ứng tự nhiên của cơ thể bị dùng quá sức mà xứng đáng nhận được sự nghỉ ngơi mà nó rất cần.

‘An toàn...chúng ta an toàn rồi, chắc vậy...’

Chật vật giữ mắt mở, Sunny nhìn Nephis. Cô cũng mệt mỏi, vậy mà cô gật đầu để trả lời câu hỏi thầm lặng của cậu.

“Được rồi. Tôi sẽ canh giấc đầu. Cậu có thể...”

Trước khi cô nói hết lại, Sunny đã ngã đầu vào lòng cô, và ngủ ngay.