Chương 1287: Vô Tri Vui Vẻ
Sunny ngủ như em bé. Không có ác mộng nào ám ảnh giấc mơ cậu, và khi cậu thức dậy, tim cậu cảm thấy yên bình kì lạ. Cậu ở bất động một lúc, cảm giác bàn tay ấm áp của Neph đặt trên đầu mình. Con thuyền gỗ nhỏ vẫn đang di chuyển nhanh chóng qua mặt nước, mang đi bởi gió lẫn dòng chảy, và thế giới xung quanh họ tăm tối. Đã là đêm.
‘...Mình ngủ quên.’
Nephis đáng lẽ nên đánh thức cậu. Cô ta có nghỉ ngơi chút nào chưa vậy?
Khẽ quay đầu, Sunny ngước lên và nhìn cái cằm duyên dáng của cô. Cô đang tựa vào bên thành của con thuyền, mắt nhắm lại. Hô hấp chậm và sâu. Cô đang ngủ say. Vậy nên... không có ai canh gác cả.
“Đừng tức giận với Cô, thưa Ngài.”
Sunny hơi giật mình và nhìn về phía đuôi thuyền, nơi Ananke vẫn đang ngồi, nhẹ nhàng nắm giữ mái chèo. Bộ áo choàng hắc ám của bà có cùng màu với bầu trời đên, khó nhìn thấy đâu là nơi lớp vải kết thúc và đâu là nơi màn đêm bắt đầu.
“Cả hai người đều đã cần nghỉ ngơi.”
Sunny cảm thấy rất dễ chịu khi gối đầu trên đùi Neph, nhưng mà cậu vẫn ngồi dậy với tiếng thở dài miễn cưỡng. Xoa mắt, cậu nhìn về phía những cái bóng của mình, thứ mà cơ bản là vô hình trong bóng tối. Không có kẻ nào cho thấy dấu hiện lo lắng, nên cậu đánh giá là bà lão đã không làm gì kì lạ trong lúc họ ngủ.
Mặc dù sẽ mất vài ngày nữa để lượng tinh túy dự trữ của cậu hoàn toàn khôi phục, chúng lúc này không còn cạn kiệt nữa. Nhờ có Vải Liệm Hoàng Hôn, cậu cũng cảm thấy thoải mái và sảng khoái.
Nhưng mà, cậu hơi đói. Sunny chần chừ vài giây, rồi hỏi:
“Mà này...bà không tình cờ có thêm thứ bánh nhỏ kia chứ?”
Ananke mỉm cười.
“Nên còn vài cái trong hộp. Ăn thoải mái đi thưa Ngài. Ta đã làm chúng với rất nhiều sự quan tâm.”
Sunny ghi nhận việc cái hộp gỗ không phải một Ký Ức tạo ra thức ăn, mà chỉ là một Ký Ức trữ vật mà giúp giữ đồ tươi mới. Mọi thứ bên trong chắc chắn là đã được Ananke làm ra để chuẩn bị gặp những Đứa Con của Weaver.
Mở nắp hộp, cậu phát hiện vài cái bánh nữa, cũng như thêm trái cây và vài món ăn đơn giản khác, toàn bộ đều tươi mới và được gìn giữ hoàn hảo. Nó có mùi tuyệt vời đến mức trong một giây cậu ngồi yên đó, chỉ tận hưởng mùi thơm.
Hiểu lầm sự chần chừ của cậu, bà lão nói:
“Xin lỗi vì không có nhiều hơn, thưa Ngài. Ta... không dễ để kiếm được trái cây và bột, những ngày nay. Ta hi vọng ngài không quá thất vọng.”
Sunny nhìn bà ta và mỉm cười.
“Bà nói gì vậy? Tôi từng ăn không gì khác ngoài thịt ác quỷ thối rữa trong cả một tháng. Đây cơ bản là cả một bữa tiệc.”
Để chứng minh ý mình muốn nói, cậu nhặt lên một cái bánh và tham lam nhét nó vào miệng.
Ananke hơi nghiêng đầu.
“...Người ta vẫn phải chịu đói trong tương lai?”
Sunny nhai một lúc lâu trước khi trả lời. Bà lão rõ ràng tin rằng tương lai là kiểu thiên đường gì đó mà bà ta và những người khác đi theo Weaver đã giúp đỡ tạo nên. Cậu không muốn khiến bà ta đau lòng.
Cậu nhún vai.
“Những người thông minh sẽ không. A...nhưng mà buồn là tôi không quá thông minh. Ít nhất thì không phải lúc nào cũng thông minh.”
Rồi, một ý nghĩ đột nhiên lóe ra trong đầu cậu. Sunny nhìn Ananke cẩn thận, rồi hỏi:
“...Nhưng mà còn Bà? Bà đã ăn gì chưa?”
Bà ta gầy gò và yếu ớt đến mức không lâu trước đó cậu còn nhìn lầm thành một cái xác. Tuy nhiên, bà ta lại chỉ đưa thức ăn cho họ, chứ không tự mình ăn chút nào.
Ananke nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cơ thể này của ta không thường đói. Ta sẽ bắt vài con cá sau đó.”
Sunny cau mày, rồi lấy ra phần bánh còn lại và đi về phía mái chèo, đưa chúng cho bà ta:
“Không, như vậy là không được. Làm ơn ăn chút đi. Nếu không thì, thầy tôi sẽ đánh tôi một trận khi tôi trở về nhà...”
Thầy Julius đúng là sẽ phi thường giận dữ nếu ông ta biết được Sunny đã lấp đầy bụng mình trong lúc có một bà lão đói chết gần đó...kể cả nếu bà ta chỉ là người trong Ác Mộng.
Hơn thế nữa, bà ta định bắt cá gì trong Dòng Sông Vĩ Đại chứ?
Ananke chần chừ một chút, rồi lấy một cái bánh với bàn tay run rẩy và mỉm cười.
“Cảm ơn thưa Ngài. Đây là đủ rồi.”
Tiên Hiệp,
Kiếm Hiệp,
Xuyên Không,
Thám Hiểm,
Hài Hước,
Cổ Đại,
Dị Năng,
Huyền Huyễn,
Dị Giới,
Điền Văn,
Hệ Thống,
Xuyên Nhanh Khi cậu quay trở lại cái hộp, Neph hơi cựa quậy và mở mắt. Cô nhìn chăm chú lòng trống rỗng của mình vài giây, rồi nhìn Sunny và chớp mắt vài lần. Cuối cùng, cô đánh hơi không khí và quay sang cái hộp gỗ, bị mùi hương của thức ăn mới nấu mời gọi.
Mắt cô lấp lánh.
Hai người họ có một bữa ăn ngon lành trong lúc Ananke chậm rãi ăn một cái bánh duy nhất. Không khí trên con thuyền yên bình đến kì lạ. Như thể họ đang đi thuyền trên một cái hồ yên tĩnh chứ không phải Dòng Sông Vĩ Đại chết chóc, nơi đủ loại sinh vật khủng khiếp sinh sống.
Nước ung linh với ánh sáng mềm mại, còn bầu trời thì đen tuyền. Cảnh tượng thế giới ẩn giấu trong Mộ Ariel đẹp như mơ và huyền bí như bao giờ cả.
Trong lúc Sunny quan sát bề mặt nước, cậu đột nhiên nhìn thấy ánh sáng của nó yếu đi. Có...một cái bóng to lớn, khó tưởng đang di chuyển đâu đó sâu không hình dung nổi, bên dưới họ, chắn đi ánh sáng của những mặt trời nhấn chìm với sự khổng lồ của nó.
Trong vài giây, một sự hắc ám ảm đạm bao bọc toàn bộ khu vực Dòng Sông Vĩ Đại quanh con thuyền nhỏ, và rồi hờ hững di chuyển qua.
Cậu rùng mình và nhìn Ananke, sự kinh hoàng ẩn giấu trong ánh mắt không ánh sáng.
Bà lão bình tĩnh nắm lấy mái chèo trong lúc mỉm cười.
“Đừng lo thưa Ngài. Chúng không thể cảm giác được chúng ta.”
Sunny chần chừ một lúc, tự hỏi liệu cậu có nên hỏi “chúng” mà bà nói đến là ai.
...Đến cuối cùng, cậu lựa chọn im lặng.
Có những thứ mà người ta tốt hơn là không biết. Sunny không chắc là liệu cậu có thể cho phép bản thân được phép vô tri...nhưng mà cậu vẫn quyết định làm vậy, ít nhất là trong hôm nay.