Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1292: Lịch Sử Thời Gian



Chương 1292: Lịch Sử Thời Gian

Nephis gật đầu, cho thấy cô đã đọc miêu tả của Vương Miện Chạng Vạng. Hai người họ có thể trao đổi thông qua [Phước Lành Hoàng Hôn] để thảo luận cách nên nói chuyện với Ananke...nhưng thật sự thì cũng không cần.

Bà lão đã không hề cho thấy dấu hiệu gì của một người mà họ cần phải dè chừng. Nên, họ có thể đơn giản hỏi.

Nhưng mà có một câu hỏi mà cần được hỏi trước mọi thứ khác.

Sunny hơi nhúc nhích, rồi gọi:

“Bà...”

Ananke cựa quậy, như thể tỉnh lại từ một giấc mơ, rồi nhìn họ với ánh mắt đục ngầu.

“Ừm, thưa Ngài?”

Vẫn không thoải mái với cách xưng hô đó, Sunny suy nghĩ vài giây rồi hỏi:

“Bà có từng nghe nói về...thứ mà bị ô uế?”

Bà lão đột nhiên đứng hình. Tay bà, đang đặt trên mái chèo, run rẩy. Trong một lúc, không có gì ngoài âm thanh nước vỗ vào thân thuyền nhỏ hai cánh buồm.

Có vẻ như bà ta đã không vui vẻ khi nghe thấy câu hỏi đó. Nhưng mà, Sunny và Nephis không có lựa chọn mà phải hỏi nó – họ cần biết mọi thứ có thể về thứ mà họ cho mục tiêu của Ác Mộng này.

Sau một lúc, Ananke thở dài.

“Thứ mà bị ô uế... Ta đoán Ngài đang nói về Sự Ô Uế.”

Mắt Sunny sáng lên.

“Sự...Ô Uế?”

Nhớ lại những thứ kinh dị trong Chiến Dịch Góc Nam, cậu đột nhiên liên kết vài thứ. Có ba Sinh Vật Ác Mộng mà cậu đã giết mà đã mang những cái tên tương tự – Kẻ Chứng Kiến Ô Uế, Sứ Giả Ô Uế, và Kẻ Tìm Sự Thật Ô Uế.

Đầu tiên là con Ác Ma Ngã mà đã dẫn bầy quái thú không mắt. Thứ hai là một Ác Quỷ Đồi Bại mà đã dẫn một đám xác khô, với những cái miệng bị khâu kín lại – Sunny đã nhận được Tiếng Hét Nghẹn Ngào sau trận chiến đó.

Thứ ba là con Titan Ngã mà cậu đã tình cờ giết chết trong trận chiến với bầy sinh vật khổng lồ ở Đông Nam Cực, và đã nhận được Gương Sự Thật từ nó.

Liệu chúng đều đến từ Mộ Ariel?

Bà lão gật đầu.

“Đúng vậy...Sự Ô Uế. Xin lỗi, thưa Ngài, thưa cô. Ta đáng lẽ nên biết hai người không rành về những vấn đề này. Dù sao thì hai người đều là Người Ngoài.”

Sunny và Nephis liếc nhìn lẫn nhau, tự hỏi ý bà ta là gì.

Ananke im lặng vài giây, rồi nghiêm trang nói:

“...Để hiểu được Sự Ô Uế, hai người đầu tiên cần biết một chút về lịch sử của Dòng Sông Vĩ Đại. Ta sẽ cố giải thích tốt nhất có thể.”

Nephis hơi cau mày.

“Lịch sử? Tôi không chắc mình hiểu một dòng sông chảy xuyên thời gian thì có thể có lịch sử gì.”

Bà lão mỉm cười yếu ớt.

“Thời gian bên trong Mộ Ariel là khó đoán và rối rắm. Đôi lúc, nó chảy chậm, đôi lúc nó chảy nhanh. Đôi lúc, thời gian dâng lên trong những cơn bão vĩ đại, hay là trở nên đứng lặng, hay là vòng quanh mãi mãi trong một xoáy nước. Những dòng chảy hợp vào và tan ra, hay biến mất mà không có dấu vết gì. Nhưng dù vậy...với đa số người chúng ta, trừ khi tiến vào những vùng nước hỗn loạn, thời gian luôn di chuyển. Cũng như thế giới bên ngoài. Chỉ là thời gian của chúng ta là khác với thời gian ở đó.”

Phát hiện vẻ mơ hồ trên mặt họ, Ananke trông có vẻ đăm chiêu một lúc. Rồi, bà thở dài:

“Cách tốt nhất mà ta có thể giải thích là như này – Dòng Sông Vĩ Đại đúng là chảy từ tương lai vào quá khứ, nhưng mà đó là chỉ tương đối với thế giới bên ngoài. Ở đây, loại thời gian này là không khác gì không gian. Nhưng mà, Dòng Sông Vĩ Đại vẫn có quá khứ, hiện tại, và tương lai tương đối với bản thân nó. Ở đây, loại thời gian này là giống nhưu thứ thời gian của Bên Ngoài.”

Nephis hơi nghiêng đầu.

“Nên, người ta có thể nói rằng Sunny và tôi tiến vào Mộ Ariel ở một tương lai xa xôi – có nghĩa là cao hơn về phía thượng nguồn. Nhưng mà cũng có thể nói là chúng tôi đã tiến đến vào một tháng trước? Cả khoảng cách và ngày đều là cách đo đạc thời gian?”

Bà lão gật đầu.

“Đúng vậy. Cô rất thông thái, thưa Cô.”

Khóe miệng Sunny co giật.

‘Đây là lần thứ hai bà ta gọi Nephis thông thái...nhưng không lần nào cho mình!’

Dù vậy, cậu hiểu được ý tưởng đó. Thật ra là có hai khái niệm mang tên “thời gian” bên trong Mộ Ariel – một là dòng chảy của bản thân Dòng Sông Vĩ Đại, thứ mà có thể chịu đủ loại quấy rối, còn loại thứ hai thì không khác gì khái niệm thời gian mà họ quen thuộc với.

Bà lão nói tiếp:

“Vậy, Dòng Sông Vĩ Đại cũng có lịch sử. Hay nên nói, là chúng ta, những Người Ở Sông, là có lịch sử. Lịch sử đó...bắt đầu từ thời gian rất lâu trước kia, khi mà những nữ tiên tri vừa đến Mộ Ariel cùng với người của họ. Cũng có những người khác nữa – đủ loại người và sinh vật tìm kiếm sự thật, thứ mà người ta nói là được ẩn giấu ở Cửa Sông.”

Giọng nói nứt vỡ của bà ta trở nên đăm chiêu:

“Đó là khi chúng ta, những sứ giả của Ma Pháp Ác Mộng, cũng đã đến Dòng Sông Vĩ Đại. Ta nghe nói đó đã là thời đại hoàng kim. Những nữ tiên tri thành lập những thành phố của họ và những người Tìm Kiếm mạnh mẽ xây dựng những trang viên độc lập giữa những làn sóng. Họ đã thoát khỏi hồi kết, và sống trong yên bình và thịnh vượng bên trong Mộ Ariel.”

Sunny nghe thấy gì đó tò mò và hỏi:

“Nghe nói? Bà đã không tự mình ở đó?”

Nghĩ đến thì, khi Ananke nói về việc bức hại của những kẻ tôn thờ Weaver, bà đã nói rằng bản thân đã không tự mình trải nghiệm việc đó. Câu nói đó lúc đó nghe có vẻ kì lạ, nhưng mà có nhiều câu hỏi khác cần hỏi trước nó.

Bà lão bật cười.

“Trời ạ...đương nhiên là không. Ta có lẽ trông già, nhưng mà ta không cổ đại như vậy. Không...ta được sinh trễ hơn nhiều, sau khi Dệt đã được thiết lập. Không như những người mà đến từ bên ngoài, như hai người, ta là Sinh Ở Sông.”

Sunny thầm ghi chú rằng có sự phân biệt giữa những Người Ngoài và Sinh Ở Sông, và tiếp tục lắng nghe.

Ananke hít một hơi thở dốc, rồi buồn bã nói:

“Nhưng mà thời đại hoàng kim đó...đến cuối cùng, nó đến hồi kết. Đầu tiên, những giọng nói của các vị thần trở nên im lặng, khiến những nữ tiên tri nhìn về phía Cửa Sông. Và rồi...rồi, sự Ô Uế được sinh ra.”