Chương 1293: Ô Uế
Gương mặt già nua, nhăn nheo của Ananke trở nên tăm tối. Bà lão im lặng một lúc trước khi nói:
“Cái tên khác cho Ô Uế là Hắc Hóa...một loại Hắc Hóa đặc biệt mà xuất hiện ở Dòng Sông Vĩ Đại rồi lan truyền từ hạ nguồn như một cơn dịch hạch. Hay nên nói, là bị lan truyền.”
Nephis hơi nghiêng ra trước:
“Lan truyền...từ hạ nguồn?”
Bà lão gật đầu nặng nề.
“Đúng vậy. Đó là vì Ô Uế...nguồn gốc của nó là ở Cửa Sông.”
Đôi mắt trắng đục của bà lão trở nên xa xăm.
“Những người Tìm Kiếm luôn cố đến được Cửa Sông, di chuyển xa hơn về phía hạ nguồn. Nhưng mà không ai trong số họ thành công tìm đến nó. Dần thì, họ đã xây dựng một thành phố của riêng mình ở nơi xa xôi trong quá khứ – một thành phố mang tên Bờ Vực. Sự hoành tráng của nó có thể so sánh với sự thịnh vượng, phồn vinh của những thành phố lớn mà những nữ tiên tri cai trị, và từ đó, họ tiếp tục việc tìm kiếm. Đến khi,...một người trong số họ đã có thể tiến vào Cửa Sông.”
Bà lão nắm chặt mái chèo trong lúc nhìn về phía Dòng Sông Vĩ Đại bao la, rồi ảm đạm nói tiếp:
“Nhưng mà, thứ ông ta tìm thấy ở đó không phải sự thật, mà là Hắc Hóa. Hoặc có lẽ sự thật mà ông ta tìm thấy đã khiến ông ta hắc hóa. Người Tìm Kiếm đó là người đầu tiên trở nên Ô Uế, và ông ta đã mang sự Ô Uế trở lại cùng mình đến Bờ Vực. Thành phố của những người Tìm Kiếm bị nuốt chửng bởi sự Ô Uế, và những kẻ bị nó nuốt chửng trở nên vặn vẹo và quái vật. Chúng lan truyền như một cơn dịch hạch, mang đến một thảm họa vĩ đại cho những Người Ở Sông.”
Ananke trở nên im lặng, thở nặng nề.
Sunny nhíu chặt mày.
‘Vậy đó là việc đã xảy ra...’
Sự thật xấu xí mà Ác Ma Sợ Hãi đã giấu ở trong trái tim của Kim Tự Tháp Đen...người đầu tiên biết được nó bị nuốt chửng bởi Hắc Hóa. Không chỉ vậy, người đó còn đã lây nhiễm cho những Tìm Kiếm khác, hủy diệt – hay nói đúng hơn là biến đổi – cả một thành phố thành một nguồn gốc ác mộng của Hắc Hóa lan truyền đó. Của sự Ô Uế.
...Thứ bí mật mà Ariel đã chôn vùi ở bình minh của thời gian là gì chứ?
Quan trọng hơn nữa, đó có phải thứ mà Daeron của Biển Chạng Vạng đã cố gắng đạt được? Xông đến thành phố Bờ Vực hắc hóa và giết những kẻ chứng kiến sự thật ghê gớm đầu tiên kia, những kẻ mà là gốc rễ của Ô Uế?
Nếu vậy, công việc của họ đúng là thứ đáng sợ.
Nephis có vẻ cũng đang suy nghĩ như vậy. Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, cô hỏi:
“Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
Ananke nhúc nhích trên hàng ghế, rồi thở dài.
“Bởi vì sự Ô Uế, nước yên bình của Dòng Sông Vĩ Đại trở nên đầy rẫy những thứ Hắc Hóa. Những thứ mạnh mẽ nhất trong số đó đến từ quá khứ xa xăm hơn, ở hạ nguồn...cũng như từ nơi trống rỗng tồi tệ của tương lai, nơi mà hai người đã đến từ, thưa Ngài, thưa Cô. Những Người Ở Sông thấy bản thân bị kẹt giữa quá khứ khủng khiếp và tương lai tử vong, không có nơi nào để trốn thoát. Đương nhiên, họ chiến đấu chống lại Ô Uế và đã kháng cự một lúc.”
Bà nhìn đi và nói cay đắng:
“...Nhưng mà họ cũng đã chiến đấu với lẫn nhau. Đó là cách chúng ta bị đánh đuổi đi và buộc phải thoát về phía thượng nguồn, đối mặt những nguy hiểm tồi tệ. Đến sau cùng, chúng ta đánh mất mọi liên lạc với những kẻ mà đã lưu đày chúng ta. Thứ cuối cùng chúng ta nghe thấy là những nữ tiên tri đã không chịu nổi Ô Uế, và nhiều thành phố của họ đã ngã xuống. Thậm chí Chạng Vạng, thành phố của Vua Rắn, cũng đã bị mất. Bây giờ...đang là hoàng hôn của những Người Ở Sông. Nhanh mà thôi, sẽ không còn lại ai trong chúng ta cả.”
Sunny cảm thấy bản thân đã hiểu được chuyện đã xảy ra với những người mà thoát khỏi kết cục của thế giới bằng cách tiến vào Mộ Ariel...đa số họ hoặc là đã chết hoặc là bị Hắc Hóa, và những người còn lại cũng sớm sẽ theo sau. Đó là định mệnh của nền văn minh ở Dòng Sông Vĩ Đại.
Vậy thì, có hai cách để giải quyết mâu thuẫn của Ác Mộng này.
Họ hoặc là phải giúp đỡ sự hủy diệt của nền văn minh đó, hoặc là thay đổi cơn thủy triều bằng cách loại bỏ nguồn gốc lan tỏa Ô Uế kia. Đương nhiên cách sau là sẽ nhận được đánh giá cao hơn từ Ma Pháp, vì như vậy sẽ khác hẳn so với định mệnh.
Cậu cũng để ý đến cái tên Chạng Vạng...hóa ra đó là tên của thành phố của Vua Daeron và những chư hầu của ông ta. Một điểm thú vị khác là Hoàng Hôn Thất Sủng, thành phố mà được cai trị bởi nữ tiên tri cuối cùng, làm nằm ở vùng Dòng Sông Vĩ Đại mà hầu hết đã bị Ô Uế đánh bại. Có lẽ nó là cứ điểm cuối cùng của nhân loại trong Mộ Ariel.
‘Và một thứ khác nữa...’
Ananke đã nói rằng có hai nơi ở trong Mộ Ariel mà nguy hiểm và đáng sợ hơn mọi nơi khác – nơi tương lai xa xôi ở thượng nguồn, và nơi quá khứ xa xôi ở hạ nguồn.
Vận may của cậu là phi thường, như mọi khi. Sunny đã không chỉ tiến vào Dòng Sông Vĩ Đại ở một trong hai nơi khủng khiếp đó, mà cậu còn có vẻ là sẽ phải đi đến nơi còn lại.
‘Tuyệt vời. Đơn giản là tuyệt vời...’
Nhưng mà thứ Sunny để ý đến nhất, là một câu hỏi đơn giản...thứ Ô Uế kia đang lan truyền bằng cách nào? Cậu không biết quá nhiều về Hắc Hóa, nhưng mà nó không có vẻ là việc mà có thể cứ vậy mà xảy ra.
Thậm chí Skinwalker cũng không thể lây nhiễm Hắc Hóa cho nhân loại – thay vì đó, nó chỉ có thể lây nhiễm họ với bản thân nó. Liệu Ô Uế cũng có bản chất tương tự? Cậu không nghĩ vậy – nếu toàn bộ Sinh Vật Ác Mộng bên trong Mộ Ariel là vật chứa của cùng một tồn tại, người Tìm Kiếm đầu tiên, thì chúng sẽ không chiến đấu với lẫn nhau.
Đó là một sự phân biệt quan trọng.
Nhìn Ananke, cậu hỏi với giọng âm u:
“Bà à, Bà có biết cách sự Ô Uế lan truyền?”
Bà lão lắc đầu.
“Xin lỗi, thưa Ngài. Tôi không biết...nói thật thì, tôi chỉ từng gặp một thứ Ô Uế thật sự có một lần. Dệt nằm quá xa ở phía thượng nguồn, nên mặc dù chúng tôi phải chiến đấu với những sinh vật Hắc Hóa của tương lai thường xuyên, không có thứ gì từ Bờ Vực đến được chúng tôi.”
Nephis cau mày.
“Ngoại trừ một Ô Uế đó?”
Ananke gật đầu.
“...Đúng vậy.”
Nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, và con thuyền nhỏ bay qua trên làn sóng, di chuyển càng lúc càng xa vào quá khứ. Nephis chần chừ một chút, rồi hỏi:
“Chuyện gì xảy ra khi Ô Uế đó xuất hiện?”
Bà lão không trả lời trong một lúc. Đến sau cùng, bà ngẩng đầu và mỉm cười cay đắng.
“Ngày nó xuất hiện...là ngày Dệt bị phá hủy.”
Những lời nói của bà ta ảm đạm vượt qua bề mặt nước, nhanh chóng biến mất vào cơn gió.