Chương 1295: Không Ai Biết
Trong lúc Nephis giả vờ ngủ, Sunny đi đến đuôi thuyền và nhìn Ananke, người mà có vẻ đã không chú ý đến cuộc nói chuyện của họ chút nào cả. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, bà hơi quay đầu và hỏi:
“Ừm, thưa Ngài?”
Cậu chần chừ vài giây.
“Tôi...muốn hỏi về Weaver.”
Bà lão khẽ mỉm cười, như thể được câu hỏi đó làm vui vẻ lên.
“Ngài muốn biết việc gì?”
Sunny im lặng vài giây. Có gì mà cậu không muốn biết chứ? Những daemon là bọc trong bí ẩn, và mặc dù cậu đã tích lũy rất nhiều kiến thức về họ – nhiều hơn hẳn sơ với kiến thức mà một người trung bình ở những thời xa xưa trong thế giới Mộng Ảo có được, khả năng cao là vậy – vẫn có nhiều khoảng trống lớn trong đó.
Vấn đề là Ananke không thật sự là một người trong thế giới Mộng Ảo. Bà được sinh ra trong Mộ Ariel và sống cả đời biệt lập với thế giới bên ngoài. Dù vậy...bà là một nữ tư tế của Ma Pháp Ác Mộng. Bà phải biết nhiều thứ, kể cả nếu vài kiến thức đó là chắc chắn bị vặn vẹo bởi vì ảnh hưởng từ giáo lý của tôn giáo bà.
Nên, cậu không chắc là bản thân sẽ có thể học được bao nhiêu thứ từ bà lão.
Sunny gãi gáy.
“Ừ thì...bắt đầu với Weaver là nam hay nữ?”
Cậu thật sự mệt mỏi với việc cứ vấp lên vấp xuống mỗi lần cố nói gì đó về...họ.
Ananke bật cười.
“Không ai biết cả. Weaver dù sao cũng là bậc thầy của những lời nói dối – nên, cậu không nên hoàn toàn tin tưởng mọi thứ mà người ta biết đến về Ám Ma Định Mệnh. Weaver là con đầu lòng của Không Rõ. Lĩnh vực của ông ta – hay cô ta – là định mệnh. Và cũng như định mệnh, Weaver là khó nắm bắt, không thể thoát khỏi, và đáng sợ. Bất chấp việc không sở hữu năng lực chiến đấu đáng sợ, không như những daemon khác, Ác Ma Định Mệnh lại là kẻ mà người ta sợ hãi nhất cả.”
Sunny không ngạc nhiên. Cậu không thể tưởng tượng một kẻ địch ghê gớm hơn là một kẻ mà dùng bản thân định mệnh làm vũ khí. Nói vậy...cậu cũng không chắc liệu Weaver đã có thể điều khiển định mệnh, hay là chỉ nhận thức nó. Cái sau là có vẻ khả năng cao hơn, kể cả nếu mọi người được thuyết phục ngược lại.
Liệu đó là một trong những lời nói dối của Weaver?
Cậu hít sâu.
“Vậy thì Không Rõ là ai?”
Bà lão mỉm cười.
“...Ta không biết.”
Sunny chớp mắt vài lần.
‘Ừ thì, không ngạc nhiên lắm. Dù sao thì phải có nguyên nhân để tồn tại đó được gọi là Không Rõ...thật ra thì, không. Không Rõ chỉ là từ thay thế mà Ma Pháp dùng cho những kí tự mà nó không chịu dịch. Nên, người sinh ra daemon phải được gọi với cái tên gì đó khác. Những thầy tu và nữ tư tế của Ma Pháp Ác Mộng có lẽ đã bắt đầu gọi tồn tại đó là Không Rõ cùng nguyên nhân như mình, khi nghĩ đến họ cũng là những người mang Ma Pháp. Hay nói đúng hơn là một phiên bản cổ đại, thô sơ hơn của Ma Pháp.’
Cậu chán nản lắc đầu.
“Với một người mà đã chọn dâng hiện cuộc đời phục vụ Weaver, chịu đựng đủ loại bức bớ và hành hạ, bà và người của bà có vẻ không biết qua nhiều về tồn tại mà bản thân phục vụ.”
Sunny đã lo rằng Ananke sẽ thấy xúc phạm bởi nhận xét đó, nhưng mà bà chỉ đơn giản lắc đầu.
“Chúng ta có lẽ không biết nhiều...nhưng mà biết toàn bộ thứ cần biết. Chúng ta biết là khi những vị thần và daemon bắt đầu trận chiến tranh nguyền rủa của họ, Weaver là người duy nhất không chịu tham gia.”
Gương mặt già nua của bà trở nên ảm đạm.
“...Và khi ngọn lửa chiến tranh lan tỏa, mang với nó sự hủy diệt và tử vong, Weaver là người duy nhất đưa cho chúng ta một con đường cứu rỗi.”
Sunny liếc nhìn Nephis, người mà chắc chắn nghe thấy họ đang nói chuyện. Tự hỏi cô nghĩ gì về những thứ đó, cậu hỏi:
“Đường đến cứu rỗi...là Ma Pháp Ác Mộng?”
Ananke gật đầu.
“Đúng vậy. Ma Pháp Ác Mộng được tạo ra bởi Weaver và được tin tưởng giao cho chúng ta để có thể cứu mọi người chúng ta khỏi tận thế mà những Ác Ma mang đến.”
Và nó đây rồi. Một sự công nhận của một sự thật ẩn giấu mà Sunny đã dè chừng cân nhắc trước kia, nhưng chưa từng chắc chắn. Rằng mục đích của Ma Pháp là không phải có bản chất tàn nhẫn và tà ác, mà là nhân từ...mặc dù vẫn tàn nhẫn.
Nhưng mà...
Nếu đó là thứ Weaver đã nói với những người như Ananke...thì liệu sự thật đó thật sự có thể tin tưởng được?
Bà ta dù sao vừa mới miêu tả Ác Ma Định Mệnh là bậc thầy của những lời nói dối, và nói rằng không nên hoàn toàn tin tưởng mọi thứ về Weaver.
Cho dù là vậy, Ananke lại có vẻ hoàn toàn tin tưởng vào sự từ bi của Ma Pháp Ác Mộng. Đó...khá là kì lạ.
‘Nên nói như nào nhỉ...’
Bà lão, bất chấp toàn bộ tuổi tác và sự thông thái, có vẻ hơi...ngây thơ. Sunny và Nephis còn xa mới là những người tệ nhất đến từ thế giới thức tỉnh, nhưng mà ngay cả họ cũng đã thoáng nghĩ đến việc tấn công và giết bà ta sau khi phát hiện con thuyền gỗ nhỏ này. Vậy mà ba ta chưa từng cảnh giác đối với họ, thay vào đó lại đối xử với họ với sự chân thành vô cùng.
Lòng tin tưởng không dao động của bà ta vào Weaver cũng là như vậy.
Cậu chần chừ một lúc lâu trước khi nói chuyện lần nữa:
“Bà...tôi không có ý xúc phạm, nhưng mà chẳng phải hồi kết đó đã đến rồi hay sao? Cứu rỗi mà bà được hứa đâu rồi chứ?”
Nắm lấy mái chèo, Ananke nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tại sao...nó ở ngay đây, thưa Ngài. Là cậu, những Đứa Con của Weaver.”
Sunny nhìn chăm chú cô vài giây, biểu hiện trở nên không tin nổi. Bà lão bật cười.
“Cậu có lẽ đã hiểu lầm tôi một chút. Khi ta nói về sự cứu rỗi, ta không phải nói những tiền bối của ta, những người mà đã chấp nhận nhiệm vụ chăm sóc cho Ma Pháp Ác Mộng từ Weaver, đã hi vọng có thể cứu lấy bản thân. Trận Chiến Tranh Tận Thế...nó đã đe dọa hủy diệt mọi tính mạng – toàn bộ nhân loại, toàn bộ tồn tại – mọi nơi, mãi mãi. Nên, thứ họ thật sự muốn cứu...là tương lai.”
Bà ngừng lại vài giây, hít một hơi run rẩy, và nói thêm:
“Có lẽ kì lạ khi nói như này trong lúc đi vào quá khứ, nhưng mà tương lai...nó vẫn ở phía trước, vậy nên, nó vẫn có thể được cứu lấy.”
Sunny trề môi. Thế giới Mộng Ảo đã là một thế giới chết, với chỉ Sinh Vật Ác Mộng sống trung nơi địa ngục to lớn đó. Và bây giờ, Ma Pháp thậm chí đã lây nhiễm đến Trái Đất với thứ dịch hạch mà đã hủy diệt nó, ép buộc kéo thêm nhân loại đến đó...để làm gì?
Cậu thở dài.
“Chính xác thì chúng ta nên cứu tương lai bằng cách nào? Chúng ta thậm chí còn không tự cứu nổi bản thân.”
Bà lão lắc đầu.
“Đó là thứ cậu cần biết, thưa Ngài. Mặc dù ta là người chăm sóc Ma Pháp Ác Mộng, ta không phải người mà nó được tạo ra cho. Toàn bộ ta có thể làm...là giúp những người được chọn, như là ngài...trên con đường chông gai. Hết sức có thể, với chút năng lực ít ỏi mà ta có.”
Bà mỉm cười.
“Kể cả nếu chỉ là thời gian ngắn. Đó là đủ đối với ta.”
Sunny bất động vài giây, rồi xoa mặt.
‘Ừ thì, tiện nghi chưa kìa...’