Chương 1296: Trận Chiến Tranh Tận Thế
Sunny không chắc bản thân tin tưởng thứ Ananke đang nói...nhưng mà cùng lúc, cậu cũng không thể hoàn toàn bỏ qua nó.
‘Weaver chết tiệt...’
Tại sao kẻ tạo ra Ma Pháp lại phải là một sinh vật khó nắm bắt và xảo quyệt như vậy chứ – không chỉ bọc trong bí ẩn, nhưng mà còn nghiện nói dối nữa chứ? Liệu có ai trên đời này mà không đáng tin cậy hơn như vậy nữa chứ? Mặc dù Sunny đã thừa kế Truyền Thừa cấm kị của Weaver, mang Mặt Nạ Weaver, và có một sự gần gũi thật cao với định mệnh, thứ mà là Lĩnh Vực của Weaver...cậu vẫn biết gần như không gì cả về Ác Ma Định Mệnh.
Weaver đã đến từ đâu? Ai là người ẩn nấp đằng sau mặt nạ đen đáng sợ kia? Động cơ gì dẫn dắt họ? Mục tiêu họ theo đuổi là gì?
Cậu lắc đầu chán nản và nhìn Ananke, nhíu mày.
‘Sao cũng được. Nếu không thể biết thêm về Weaver, mình ít nhất nên biết về mọi thứ khác.’
Sunny thu xếp lại ý nghĩ của mình trước khi hỏi câu tiếp theo.
“Bà à, Bà đã nói mục đích của Ma Pháp Ác Mộng là để cứu tương lai khỏi kết thúc của trận chiến tranh vĩ đại giữa daemon và những vị thần. Nói thật lòng...tôi không hoàn toàn hiểu đó thật sự có nghĩa là gì. Chính xác thì kết thúc đó là gì? Thứ gì khiến trận chiến tranh đó tồi tệ đến vậy?”
Bà lão nhìn về phía dòng nước trôi chảy của Dòng Sông Vĩ Đại, ngập ngừng một giây, rồi thở dài.
“Đúng là tồi tệ. Đương nhiên, ta đã không tự mình trải nghiệm sự kinh dị của những ngày đó. Thứ mà ta biết là được truyền xuống từ những tiền nhân, những người mà đã...mặc dù phải nói, họ đã thoát khỏi trận chiến tranh đó trước khi hồi kết đến, nên thậm chí họ cũng không biết bằng cách nào và tại sao sự hủy diệt thật sự xảy ra.”
Bà ngừng lại để lấy hơi, rồi tiếp tục với giọng bị nứt của mình:
“Không ai thật sự biết sự phẫn hận gì mà đã đẩy những daemon trỗi dậy chống lại những vị thần. Nó đã xảy ra không lâu sau khi Ác Ma Khát Vọng thoát khỏi xiềng xích. Kẻ trẻ tuổi nhất trong số họ, Ác Ma Vận Mệnh, kêu gọi những anh chị của mình dấy lên một trận chiến tranh chống lại thiên đường...năm người đáp lại lời kêu gọi đó, và chỉ có mỗi Ác Ma Định Mệnh là từ chối.”
Ananke di chuyển mái chèo một chút, bàn tay yếu ớt tối như chính thứ gỗ bóng loáng kia vậy.
“Nhiều người đã đổ lỗi của mọi thứ tồi tệ mà đã xảy ra lên những daemon. Nhưng mà, thật sự thì, tình hình đã không quá tốt từ lâu trước khi họ nổi loạn. Đa số những vị thần đã trở nên...xa lánh, và người ta tranh đấu, quên đi những ngày mà mọi người đứng bên cạnh nhau chống lại Hắc Hóa. Nhân loại chiến đấu với nhân loại, và với những sinh vật cao quý khác. Những người tôn thờ Chiến Tranh đốt cháy đền thờ của Bóng Tối, và đế chế của họ mở rộng ra, nuốt chửng nhiều cõi yếu hơn.”
Đôi mắt đục ngầu của bà xa xăm, như thể bà lão đang tưởng tượng thế giới mà chính bà cũng chưa từng nhìn thấy hay biết đến. Bà chậm rãi lắc đầu.
“Nên, có lẽ, trận chiến tranh vĩ đại đơn giản chỉ là một kết quả, chứ không phải nguyên nhân của hồi kết. Dù sao đi nữa, sáu Ác Ma đã tập hợp những quân đội rộng lớn và dẫn họ chống lại những vị thần. Sự khác biệt của trận chiến tranh đó...là họ đã không ngay lập tức bị đánh bại. Dù sao thì, có những vị thần kém hơn, nhưng mà không có ai trong số họ là đáng sợ như là những daemon – đặc biệt là khi sáu người họ tập trung lại với nhau. Những người khác đã tham gia cùng họ, và thậm chí những vị thần vĩ đại cũng không thể đánh bại kẻ địch như vậy một cách dễ dàng.”
Bà lão run rẩy.
“Trận chiến tranh đó là dữ dội và tàn nhẫn. Nhiều cõi đã trở thành chiến trường và bị nuốt chửng bởi lửa. Nhưng mà...phần tệ nhất vẫn còn chưa đến. Bởi vì thay vì đi đến kết thúc, trận chiến tranh chỉ càng tiếp tục trở nên mãnh liệt hơn nữa. Những kẻ trung thành với những vị thần cầm lên vũ khí, và đáp lại, những Ác Ma chiêu mộ thêm đồng minh – những nhà vô địch từ số những người phàm mà đã phải chịu sự chuyên chế của Đế Chế, những sinh vật cổ đại mà đã bị lưu đày đến những góc tăm tối nhất của Địa Ngục, và mọi người khác mà mang những mối thù hằn sâu đậm đối với thần thánh...thậm chí nephilim khủng khiếp. Sự điên loạn hoàn toàn giải phóng, và nhanh chóng, không có nơi nào là chiến tranh chưa chạm đến. Mọi nơi đều đã biến thành chiến trường.”
Ananke liếc nhìn dòng nước của Dòng Sông Vĩ Đại và giữ im lặng một lúc. Cuối cùng, bà nói:
“Không có nơi nào là an toàn. Những khu rừng bị thiêu đốt, những cánh đồng biến thành sa mạc, những dòng sông khô cạn. Một cú đánh sượt qua từ những vị thần chiến đấu với nhau cũng có thể hủy diệt cả một thành phố. Qua thời gian, vô số nhân loại phải rời khỏi nơi ở của mình hay là mất mạng. Đó là khi chúng ta bắt đầu gọi nó là Trận Chiến Tận Thế, tin tưởng rằng nó là là hồi kết của mọi thứ...đó cũng là khi Weaver đã tạo ra Ma Pháp Ác Mộng, và đã tặng nó cho những người trần tục chúng ta.”
Sunny đột nhiên nhớ đến Vùng Đất Lãng Quên, và sự hủy hoại mà đã đến nơi đó khi một hình dạng phát sáng rơi xuống từ bầu trời. Liệu sinh vật phát sáng kia là một trong những người lính của trận chiến đáng sợ giữa sáu daemon và sáu vị thần? Hay có lẽ, là một trong những nephilim?
Hay...thật sự là một thiên thần?
Nếu như thứ mà đã xảy ra ở Vùng Đất Lãng Quên cũng đã xảy ra ở khắp nơi trên thế giới Mộng Ảo, thì không ngạc nhiên khi những người cổ đại lại nhìn nó như là tận thế.
Ananke thở dài.
“Weaver đã cho chúng ta con đường đến cứu rỗi, nhưng mà...lúc đó, Ác Ma Định Mệnh đã bị tất cả căm ghét – những kẻ tôn thờ thần, những kẻ tôn thờ daemon, và thậm chí những kẻ không muốn dính dáng gì đến chiến tranh cả. Chúng ta, những tư tế của Ma Pháp Ác Mộng, cũng bị căm ghét. Ít người lắng nghe chúng ta...nhưng mà, vài người đúng là đã làm vậy. Ma Pháp Ác Mộng dù sao cũng là rất hấp dẫn, ngay cả trong trạng thái vỡ lòng của nó.”
Sunny nghiêng đầu.
“...Hấp dẫn?”
Bà lão gật đầu.
“Đương nhiên! Nó cho người mang nó nhiều khả năng. Khả năng sở hữu Ký Ức và Tiếng Vang, khả năng ngay lập tức tiến vào Hồn Hải, đánh thức Phân Loại, được dẫn dắt trên con đường Thăng Hoa... Ma Pháp Ác Mộng hứa hẹn cho người người mà tuyệt vọng ước áo sức mạnh những biện pháp bảo vệ bản thân.”
‘Hờ...’
Vậy là, Weaver đã không chỉ là Ác Ma xảo quyệt nhất, mà còn là một kẻ bán hàng quỷ quyệt nhất nữa. Ma Pháp Ác Mộng có đủ những món quà mà những kẻ tuyệt vọng sẽ cảm thấy không thể cưỡng lại – những ân huệ mà nhân loại của thế giới thức tỉnh đã trở nên quen thuộc, vì họ không có gì khác để so sánh chúng với. Thảo nào Ma Pháp lan lan tỏa như một cơn dịch hạch bất chấp danh tiếng đáng căm ghét của kẻ tạo ra chúng.
“Vậy, chuyện gì xảy ra với họ?”
Ananke im lặng một giây.
“Những tư tế của Ma Pháp Ác Mộng đã giúp lan truyền nó, cố gắng hết sức ban những món quà của nó đến những người mới. Đó...là khi những tiền bối của ta tiến vào Mộ Ariel. Chúng ta chưa từng biết được chuyện gì xảy ra sau khi rời khỏi. Trận chiến tranh chắc chắn là đã trở nên đáng sợ hơn nữa, bằng cách nào đó, và không có bên nào chiến thắng cả. Thay vào đó, mọi người đã bị hủy diệt. Thậm chí những vị thần cũng vẫn lạc.”
Bà chần chừ.
“...Ta nghe nói có nhiều Người Ngoài hơn đã xuất hiện sau khi giọng nói của những vị thần trở nên im lặng. Có lẽ họ đã mang tin tức mới đến Mộ Ariel. Nhưng mà đến lúc đó, thì chúng ta đã bị đuổi lên phía thượng nguồn, nên chúng ta chưa từng gặp họ.”
Giọng nói của bà lão trở nên đăm chiêu:
“Đến hiện tại, đa số họ chắc là đã bị Ô Uế nuốt chửng. Thưa Ngài...có lẽ ngài sẽ biết được nhiều hơn nếu nói chuyện với Dusk của Thất Sủng. Dù sao thì đó là một trong những nữ tiên tri. Cô ta chắc chắn biết nhiều hơn một kẻ lưu đày thấp kém như ta...”