Chương 1298: Mục Đích Cao Quý
Sunny để bà lão lại một mình và quay trở lại nơi Nephis đang nghỉ ngơi, đầy những ý nghĩ. Cậu đã không nhận được toàn bộ câu trả lời mà cậu muốn từ Ananke, nhưng mà cùng lúc, cậu học được rất nhiều...thậm chí có lẽ là quá nhiều.
‘A, minh không biết nữa.’
Có quá nhiều thông tin, toàn bộ đều rời rạc, mơ hồ, và khó hiểu. Không chỉ vậy, cậu thậm chí còn không chắc đó là đáng tin tưởng.
Dù sao đi nữa nhiều bí ẩn mà cậu đã chưa từng hi vọng giải đáp lúc này đã được giải đáp. Như là sự hủy diệt của Vùng Đất Lãng Quên – nó đã là tổn thất ngoài ý muốn của trận chiến tranh giữa những daemon và những vị thần. Hay là danh tính của tù nhân vô danh trong nhà thờ đổ nát – đó là một trong hai sứ đồ đầu tiên mà Weaver đã lựa chọn để chăm sóc và lan truyền Ma Pháp Ác Mộng...cho dù sứ đồ đó là ai đi nữa.
Sunny thậm chí đã có nhiều hơn chi tiết cho tại sao những kẻ tôn thờ Thần Chiến Tranh lại hủy diệt đền thờ của Thần Bóng Tối trong Ác Mộng Đầu Tiên của mình, và Auro của Chín Người là binh lính của đế chế nào.
Dù vậy...cậu bây giờ thậm chí còn có nhiều câu hỏi hơn nữa.
Như mọi khi.
‘...Đau cả đầu.’
Cậu đang nói những từ này khá nhiều trong Ác Mộng này.
Sunny thở dài, rồi nhìn Nephis.
“Cô nghĩ sao?”
Với sự ám ảnh của cô với việc hủy diệt Ma Pháp, hé lộ về nguồn gốc và mục đích này của nó chắc là có ảnh hưởng đến cô...và thậm chí có lẽ ảnh hưởng đến tín niệm của cô.
Nhưng Nephis chỉ đơn giản nhún vai.
“Hợp lý.”
Cậu nhướng mày.
“Hử?”
Cô nhìn cậu và giữ im lặng một giây.
“Việc Ma Pháp Ác Mộng có một mục đích và mục đích của nó bằng cách nào đó có liên quan đến sự hủy diệt của thế giới Mộng Ảo. Nhưng mà, đó không thay đổi gì cả.”
Sunny tựa ra sau và quan sát gương mặt bình tĩnh của cô. Cô có vẻ từ tốn như bao giờ cả.
“Vậy, biết vậy không thay đổi gì cả với cô?”
Nephis nhìn bầu trời.
“Tại sao lại thay đổi? Nó vẫn đáng căm ghét. Nó vẫn là nguyên nhân của những đau khổ không tả xiết...của vô số người, và của chính tôi. Cứu rỗi? Tương lai? Với tôi, nghe như là Ma Pháp được tạo ra nhằm hủy diệt vô số tương lai cho một tương lai mà Weaver đã mong muốn, và đã dùng vô số tính mạng của người như chúng ta để tiếp nhiên liệu cho nó, những người mà chưa từng yêu cầu trở thành một phần của những âm mưu của Weaver.”
Sunny cau mày, rồi liếc nhìn bóng dáng yếu ớt của Ananke. May mắn là, bà ta có vẻ không nghe thấy họ.
Nephis nghiến răng.
“Nếu một kẻ trộm vào nhà cậu, giết gia đình cậu, lấy mọi thứ cậu có...liệu có quan trọng nếu kẻ trộm đó dự định dùng những thứ đồ ăn cắp đó cho một nguyên nhân cao quý? Liệu cậu có ghét kẻ đó ít hơn?”
Sunny thở dài.
...Cậu cũng có thể hiểu được ý của cô.
“Tôi đoán đó là phụ thuộc.”
Nephis âm u nhìn cậu.
“Phụ thuộc? Vào gì?”
Cậu chần chừ vài giây, thu xếp ý nghĩ.
“Vào bản chất của mối quan hệ giữa thế giới Mộng Ảo và thế giới của chúng ta. Chính xác thì chúng tách biệt như thế nào? Liệu Hắc Hóa có lan truyền đến thế giới thức tỉnh, thậm chí không có Ma Pháp, hay là không? Những thứ như vậy. A, xin lỗi...tôi có vẻ quên mất ẩn dụ của cô là gì.”
Cô nhìn cậu chăm chú một lúc, rồi nhíu mày quay đi.
Sunny nhăn nhó. Tranh cãi của cậu là có lý lẽ...nhưng mà con người thì không. Đó cũng bao gồm chính cậu.
Nếu như có người giết Rain và cứu cả một khu phố, thì cậu vẫn sẽ ghét kẻ đó không khác gì cả.
Cậu không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn về phía Dòng Sông Vĩ Đại. Sau một lúc, Nephis là người phá vỡ sự im lặng. Giọng nói cô bằng phẳng:
“Nhưng tôi tò mò về một thứ khác.”
Sunny liếc nhìn cô và nhướng mày.
“Gì?”
Cô khẽ nhíu mày.
“Chuyện gì xảy ra sau khi những tiền bối của Ananke tiến vào Mộ Ariel và mất liên lạc với thế giới bên ngoài? Làm sao mà trận chiến tranh leo thang hơn nữa? Chuyện gì xảy ra mà có thể khiến cả hai bên bị hủy diệt?”
Mắt Nephis lấp lóe ánh sáng trắng.
“Và Ma Pháp có vai trò gì trong sự kết thúc của trận chiến tranh đó? Làm sao mà nó đã phát triển đến trạng thái hiện tại?”
Sunny đột nhiên cảm giác ớn lạnh khi cậu nhớ lại mô tả của Dệt Xương...
[...bị căm ghét và săn lùng bởi cả hai bên, Weaver biến mất. Không ai biết Weaver đi đâu và họ đã làm gì...đến khi đã quá trễ.]
Với ánh sáng trắng cháy trong mắt, Nephis nhìn cậu và hỏi:
“Cậu có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ, Ma Pháp Ác Mộng không chỉ có trách nhiệm đối với sự hủy diệt của thế giới chúng ta, mà còn cả sự hủy diệt của thế giới Mộng Ảo?”
Cậu giữ im lặng một lúc, biểu hiện rối rắm.
Rồi, Sunny trợn mắt.
“Chết tiệt, Neph. Cô nhớ Khiếm Khuyết của tôi là gì, đúng không hả? Làm ơn đừng có ném cả đống câu hỏi vào tôi như vậy. Để trả lời toàn bộ chúng...tôi không biết, tôi không có một ý tưởng, không có một manh mối, không có cách nào để nói rõ...”
Nephis chớp mắt vài lần, rồi mở to mắt và dùng một tay che miệng mình.
“Ồ! X-xin lỗi...”
Sunny vô tư nói tiếp:
“...đó là một bí ẩn với tôi, ai biết được? Và có, tôi đã từng cân nhắc đến việc đó. Đó, xong cả rồi.”
Trong sự yên lặng theo sau đó, cậu mỉm cười và nói:
“Dù sao thì. Nói chuyện nãy giờ khiến tôi đói rồi. Đi ăn gì đó thôi...”
Sunny cảm thấy như trẻ con được làm hư bởi thức ăn nhà nấu của Ananke, nhiều đến mức những kí mà cậu đã mất trên đảo hắc ám đang dần quay trở lại.
Bản thân bà lão vẫn ăn như một con chim, nhưng mà đã có vẻ ở trong tình trạng tốt hơn trước đó. Tay bà run rẩy ít hơn, và bà tỉnh táo lâu hơn trước khi phải nghỉ ngơi.
Con thuyền nhỏ hai cánh buồm di chuyển xuôi dòng, vượt qua quãng đường với tốc độ tuyệt vời. Không có gì tấn công họ - có lẽ là vì họ đã rời khỏi vùng nguy hiểm nhất của Dòng Sông Vĩ Đại, có lẽ là vì Ananke biết cách di chuyển trên dòng nước này để tránh những nguy hiểm.
Có lẽ là cả hai.
Ngày kết thúc, theo sau đó là một đêm yên bình.
Sunny dùng phần lớn thời gian đó yên lặng nắm giữ bước thứ tư của Khiêu Vũ Bóng. Sự khai sáng ghê gớm mà cậu có được trong trận chiến với con Rắn Lam đang ổn định dẫn cậu đến thành công.
Vào buổi sáng, họ tận hưởng một bữa sáng ngon miệng, và rồi... không có gì thay đổi.
Hành trình của họ tiếp tục, và nước của Dòng Sông Vĩ Đại vẫn như vậy.
Con thuyền gỗ lớn tuổi tiếp tục di chuyển vào quá khứ.