Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1297: Nơi Ác Mộng Đến Từ



Chương 1297: Nơi Ác Mộng Đến Từ

Sunny giữ im lặng một lúc, suy nghĩ...

Có nhiều thứ cần phải suy ngẫm. Mặc dù Neph đang nhắm mắt, cậu có thể nhìn ra cô cũng đang suy tư. Lịch sử của thế giới Mộng Ảo, thứ mà trước đó họ chỉ có thể phỏng đoán về, đang được tiết lộ trước mặt họ với sự rõ ràng, minh bạch.

Đương nhiên, Ananke đã không tự mình chứng kiến những sự kiện đó. Nhưng mà những câu chuyện mà bà kể lại là được truyền xuống từ những người mà đã ở đó.

‘Thảo nào...’

Thảo nào Mordret đã nói với cậu là kiến thức và kinh nghiệm mà người Thức Tỉnh mang trở lại từ những cơn Ác Mộng có lẽ là quan trọng hơn cả năng lực và Kĩ Năng mà họ nhận được. Và những gia tộc Truyền Thừa, đặc biệt là những gia tộc của những Đế Giả, là rất cụ thể trong việc lựa chọn Hạt Giống mà những con cháu họ thách thức.

Cả Valor lẫn Song chắc chắn đều đã tích lũy thật nhiều kiến thức...tuy nhiên, kiến thức đó không phải thứ mà mọi người đều có thể học được. Ngay cả Nephis, người mà được nhận nuôi vào đại gia tộc, cũng có vẻ chưa thể biết được toàn bộ bí mật của họ.

Đó cũng là tự nhiên. Dù sao thì, kiến thức là nguồn gốc của sức mạnh. ...Theo Weaver nói là vậy. Và Anvil sẽ không tin tưởng cô với sức mạnh đó đến khi cô chứng minh bản thân mình.

Cậu im lặng vài giây, rồi nhìn sang bên phải, nơi mặt nạ của Ananke vẫn còn nằm trên sàn gỗ. Vươn tay ra, cậu nhặt nó lên và nhìn chăm chú gương mặt ác ma, đáng sợ.

Sunny không thể nhìn ra gì về tấm mặt nạ. Cậu thậm chí không biết liệu nó là một Ký Ức hay chỉ là một tấm gỗ chạm khắc.

Liếc nhìn Ananke, cậu chỉ về phía mặt nạ và hỏi:

“Đây là một Ký Ức Thần Thánh”

Bà giữ im lặng vài giây, rồi chậm rãi lắc đầu.

“Không, thưa Ngài. Thứ này chỉ là Tôn Nghiêm...một bản sao kém hơn của Mặt Nạ Weaver thật sự. Đó là một phần của trang phục nghi thức mà chúng ta, những tư tế và nữ tư tế của Ma Pháp Ác Mộng mặc – vừa để ránh khỏi ánh mắt của những kẻ đuổi bắt và để theo bước ân nhân của chúng ta, Ác Ma Định Mệnh. Tư tế càng có nhiều công lao, thì món Ký Ức họ nhận được sẽ càng có Cấp Bậc cao hơn.”

Ananke nhìn đi với một nụ cười nhàn nhạt.

“Mẫu thân ta, người mà ta thừa kế món Ký Ức này từ, là một trong vài người mà đã nhận được một mặt nạ Cấp Bậc Tôn Nghiêm, danh dự cao nhất cả. Còn về những Ký Ức Thần Thánh của Mặt Nạ Weaver...ta chưa từng thấy những thánh vật đó. Chỉ có hai cái tồn tại, được tin tưởng giao cho hai người đầu tiên mà đích thân Ác Ma Định Mệnh chọn lựa – Đại Tư Tế và Nữ Đại Tư Tế của Ma Pháp Ác Mộng.”

Sunny quan sát bề mặt cái mặt nạ chút nữa. Sau một lúc yên lặng, cậu hứng lên mà hỏi:

“Nó có pháp thuật [Mắt ta đâu rồi?] không?”

Cậu tò mò liệu Ananke, nữ tư tế của Ma Pháp, có thể cho cậu biết về cách nhìn vào ảnh dệt định mệnh mà không tiêu đời.

Bà lão nhìn cậu với biểu hiện ngạc nhiên.

“Mắt ta đâu rồi? Không...không, nó không có. Nhưng mà...nếu ta dám hỏi, làm sao ngài biết tên của pháp thuật đó? Ký Ức Tôn Nghiêm này của ta chỉ sở hữu hai. Chỉ có hai Mặt Nạ thần thánh là sở hữu cái thứ ba – và kể cả vậy, rất ít người biết đến về nó.”

Sunny chần chừ một lúc lâu, rồi thở dài và triệu hồi Mặt Nạ Weaver. Nhanh chóng, một mặt nạ đáng sợ làm từ gỗ đen bóng hiện ra trong tay trái cậu, giống hệt cái cậu đang cầm trong tay phải.

Mắt Ananke hơi mở to.

“N-ngài...đó là?”

Cậu gật đầu.

“Đúng vậy. A...trước khi bà bắt đầu đoán này nọ, tôi không phải Tư Tế của Ma Pháp Ác Mộng, cũng không được chọn bởi Ác Ma Định Mệnh. Chỉ là tôi đã tìm thấy thứ này vài năm trước trong một hốc thần thánh ruồng bỏ của một thành phố nguyền rủa. Tôi đã tình cờ bắt gặp nhiều dấu vết của Weaver trong lúc đi trong thế giới Mộng Ảo, nên...tôi đoán là mình tò mò về ông ta. Hay cô ta. Hay bất cứ thứ gì Weaver là.”

Sunny cân nhắc đến việc nói về bà ta về Dệt Máu và đốt ngón tay của daemon đó, thứ mà cậu đã nuốt trong Tháp Mun, nhưng quyết định thôi. Cậu không muốn khiến bà lão lớn tuổi lên cơn đau tim, hay là khiến bà ta có những ý nghĩ kì lạ. Thái độ tôn kính này đã khá là không thoải mái rồi.

Ananke giữ im lặng vài giây, nhìn cái mặt nạ – và Sunny – với cùng sự tôn kính. Rồi, bà thở dài nhẹ nhàng.

“Thưa Ngài...món Ký Ức này đã hữu dụng với ngài trong hành trình của mình chứ?”

Cậu nhướng mày.

“Hữu dụng? Ừ thì...chắc là vậy. Nó đã cứu mạng tôi vài lần. A, nhưng mà nó cũng suýt giết tôi vài lần. Dù sao đi nữa, tôi sẽ không ở nơi này nếu không có nó.”

Bà lão mỉm cười.

“...Vậy định mệnh là thứ mà đã dẫn ngài đến nó, và ta đến ngài. Bởi ân sủng của Weaver.”

Sunny nhìn bà ta nghiêm nghị. Cậu không hề thích ý tưởng bị nhắc nhờ bản thân là bất lực như thế nào trước mặt định mệnh. Cậu cũng không hề thích ý tưởng bản thân là một con rối của một daemon đã chết từ lâu.

Nhưng mà cậu không thật sự có thể tranh cãi với thứ Ananke vừa nói. Đầu tiên, bởi vì tranh luận lôgic với tín ngưỡng là vô nghĩa. Thứ hai...đó là vì cậu cũng không chắc lôgic của mình là chính xác. Ai có thể nói Ác Ma Định Mệnh chết tiệt kia đã thật sự không có thu xếp để đủ thứ xảy ra trong tương lai xa xôi?

‘Đây...đúng là phiền muộn mà.’

Cậu thở dài nặng nề, rồi hủy đi Mặt Nạ Weaver và đặt cái còn lại lên hàng ghế cạnh Ananke.

“Bà không nên để nó nằm như vậy trên boong thuyền. Dù sao thì nó cũng là món quà từ mẹ bà.”

Bà lão nhẹ nhàng nắm lấy cái mặt nạ gỗ và đặt nó vào lòng mình.

“Cảm ơn thưa Ngài. Ngài đúng là thông thái.”

Sunny lén lút mỉm cười trong lúc liếc nhìn bà ta.

‘Ha! Mình có một rồi.’

Rồi cậu nhìn cảnh tượng xinh đẹp của Dòng Sông Vĩ Đại và nói:

“Vậy là, khi những tiền bối của bà tiến vào Mộ Ariel, đa số những người tư tế của Ma Pháp Ác Mộng đã ở lại bên ngoài, tách nhau ra để có thể truyền bá đến nhiều người hơn nữa trong Trận Chiến Tận Thế?”

Ananke đơn giản gật đầu.

“Đúng vậy.”

Bà có vẻ buồn bã, nên Sunny đột nhiên muốn khích lệ bà ta. Cậu suy nghĩ vài giây, rồi nhún vai.

“Ừ thì, họ đã làm rất tốt. Ma Pháp Ác Mộng đã sống lâu hơn những daemon và thần. Trong tương lai, nó gần như là toàn năng. A, nhân tiện...bà nói rằng nó rất hấp dẫn đối với người ta vào lúc ban đầu. Nhưng mà còn cái giá phải trả? Họ không sợ sẽ chết trong những Ác Mộng sao?”

Bà lão nhìn cậu với chút mơ hồ.

“Ác mộng, thưa Ngài? Ý ngài là gì? Tại sao người ta lại sợ hãi những giấc mơ của mình?”

Vào lúc đó, Nephis mở mắt và quay đầu, yên lặng nhìn về phía Ananke. Sunny cũng quay đầu, ánh mắt cậu trở nên sắc bén.

‘Bà ta không biết Ác Mộng là gì?’

Cậu do dự một giây, rồi hỏi:

“Ma Pháp không đưa người ta vào những thử thách, trong quá khứ?”

Ananke chạm mái tóc trắng của mình, rồi lắc đầu.

“Thử thách? Không...ta chưa từng nghe nói về thứ gì như vậy cả.”

Sunny chớp mắt vài lần.

‘Giờ thì, đây là mới đây...tại sao Ác Mộng lại chỉ tồn tại ở thời đại của chúng ta? Không hề hợp lý.’

Nephis có vẻ có cùng ý nghĩ đó. Cậu im lặng vài giây, rồi đột nhiên nghiêng về trước và hỏi:

“Bà à...vậy thì tôi có một câu hỏi. Chính xác thì từ “ác mộng” trong Ma Pháp Ác Mộng đến từ đâu?”

Sunny chớp mắt.

‘Đúng là một câu hỏi kì lạ.’

Bà lão mơ hồ nhìn họ chằm chằm. Sau một lúc, bà nói:

“Đó là cái tên mà Weaver đã đặt cho nó. Ác Ma Định Mệnh chắc là phải có nguyên nhân, nhưng mà chúng ta không cần phải biết nguyên nhân đó là gì. Ma Pháp Ác Mộng...chỉ là cách mà nó đã luôn được gọi.”

Sunny và Nephis liếc nhìn lẫn nhau. Ma Pháp luôn luôn rất cụ thể với những từ ngữ của nó, và Weaver chắc chắn là cũng như vậy. Không đời nào một sáng chế vĩ đại của daemon quỷ quyệt kia lại được đặt tên linh tinh, không mang nhiều ý nghĩ.

Nhưng mà ý nghĩa của cái tên đó là gì? Cả hai người họ đều không biết, và Ananke cũng có vẻ không biết.

‘Weaver chết tiệt...’