Chương 1300: Sinh Ở Sông
Khi Sunny và Nephis mới gặp Ananke, cả hai người đã lo lắng về bà lão yếu ớt. Bà trông quá già nua và yếu đuối, như một nhánh cây mà có thể gãy bất cứ lúc nào. Làn da rám nắng mỏng và trong suốt như là giấy dầu, đôi mắt trắng đục và lờ đờ, dáng người gầy gò nhỏ đến mức có vẻ như đang chìm trong bộ áo khoác hắc ám của bà.
Họ không chắc là bà lão có thể sống sót thêm một ngày yên bình, chứ đừng nói đến một hành trình dài và gian nan trên Dòng Sông Vĩ Đại.
Nhưng mà, theo từng ngày trôi qua, những lo lắng của họ cho thấy là đã sai. Bà Ananke tiếp tục sống...thật ra thì, điều kiện của bà có vẻ tốt hơn từng chút một. Bà bây giờ có sinh lực hơn, có thể duy trì sự tỉnh táo thời gian dài mỗi lần và thậm chí còn lấy lại chút khẩu vị của mình.
Ban đầu, Sunny chỉ cho rằng đó đơn giản là kết quả của việc cuối cùng lại có hi vọng sau khi chờ đợi hai người họ thời gian dài ngắn mà chỉ thần thánh mới biết, cũng như ăn tốt hơn. Nhưng mà theo thời gian, sự khác biệt trở nên quá rõ ràng để có thể giải thích với chỉ sự cảm hứng.
Ananke...nhất định là đang thay đổi.
Bàn tay của bà đã dần ngừng run rẩy, và nắm tay trên mái chèo trở nên chắc chắn hơn. Đôi mắt đục ngầu lấy lại chút sắc bén của quá khứ. Bà không còn gù nhiều như ban đầu nữa, và giọng nói không còn yếu ớt và rạn nứt như trước đó.
Bà đã không trở nên mệt mỏi nhanh chóng như ban đầu, và những lúc im lặng dài mà có vẻ như là bà đang ngủ gật với mắt mở cũng trở nên ít thường xuyên hơn, đến khi nó hoàn toàn không còn nữa.
Như thể Ananke đang dần trở nên trẻ hơn.
Sunny phải thừa nhận rằng bản thân không phải tưởng tượng khi một ngày cậu thức dậy và phát hiện đột nhiên có vài sợi tóc đen trong bộ tóc trắng của bà.
‘Chuyện gì đang xảy ra?’
Cậu nhìn Ananke thêm vài giây, rồi cúi ánh mắt về phía dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại. Thứ đang chảy vào quá khứ...
Nephis, người mà đang tập luyện những cái Tên mà bà lão dạy cô – đến giờ là chưa có kết quả – phát hiện cậu đã thức và cẩn thận kéo tay áo cậu. Rồi, cô yên lặng liếc nhìn Ananke và trở lại.
Sunny chần chừ một giây.
‘Tôi? Tại sao tôi phải hỏi? Hỏi tuổi phụ nữ, cô ta nghĩ mình muốn trêu chọc tử thần hay sao?!’
Ừ thì, nói thật lòng...những hành động trong quá khứ của cậu đúng là có vẻ như vậy.
Cậu thở dài, ném một ánh mắt uất ức về phía Nephis, rồi đến gần bà lão trong lúc lén quan sát gương mặt và cơ thể gầy gò của bà. Không thể bàn cãi – Ananke trông mạnh khỏe hơn hẳn trước đó. Vẫn không thể gọi bà là trẻ theo bất cứ cách nào, nhưng mà cũng không thể gọi bà là lọm khọm hay cổ đại.
Sunny chần chừ một hai giây, rồi lịch sự hỏi:
“Bà à...tôi hỏi bà một thứ được không?”
Bà lão mỉm cười hiền hòa với cậu.
“Đương nhiên rồi thưa Ngài.”
‘Giờ thì mình nên nói gì đây?’
Sunny hít một hơi sâu, rồi nói thật.
“Có lẽ nghe kì lạ, nhưng mà...bà liệu có phải...đang trẻ hơn?’
Ananke nhìn cậu với biêu hiện giật mình.
Sunny ho khan xấu hổ.
“Xin lỗi, chỉ là...tôi đã để ý bà trông tốt hơn...a, ý tôi không phải trước đó bà trông không tốt...”
Bà lão đột nhiên bật cười.
“Không, không. Ta mới phải cần xin lỗi, thưa Ngài. Ta chỉ...chưa từng gặp một người mà hoàn toàn đến từ bên ngoài Mộ Ariel trước đây. Đó là tại sao ta dễ quên mất ngài có lõ không biết những thứ mà ở đây là lẽ thường.”
Bà lắc đầu, rồi nhẹ nhàng nói:
“Đúng vậy, cơ thể của ta đúng là đang trẻ hơn. Đó là vì chúng ta đang di chuyển xuôi dòng.”
Sunny và Nephis liếc nhìn lẫn nhau, bối rối. Sau vài giây im lặng, cậu lén lút quan sát dáng người thon thả của Neph, trong lúc cô công khai quan sát cậu.
Sau một lúc, Nephis nói:
“Nhưng...có vẻ như Sunny và tôi không có thay đổi?”
Chẳng phải vậy thì họ lúc này đã biến thành con nít hay sao?
Ananke gật đầu, biểu hiện hơi buồn bã.
“Đương nhiên là không. Đó là vì hai người là Người Ngoài, còn tôi là Sinh Ở Sông. Những Người Ngoài không bị ràng buộc bởi dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại, vì họ đến từ bên ngoài nó. Họ được tự do đi lại tùy ý, xa gần gì đều được. Đó là tại sao họ cũng được gọi là Người Du Hành.”
Bà mỉm cười.
“Nhưng mà những người Sinh Ở Sông như chúng ta là khác. Vì chúng ta được sinh ra bên trong Mộ Ariel, chúng ta bị ràng buộc bởi dòng chảy của thời gian bên trong nó. Chúng ta chỉ có thể di chuyển xa đến tuổi thọ cho phép...và kể cả vậy, chiều hướng duy nhất mà được cho phép là ngược dòng. Chúng ta bị xiềng xích vào đoạn Dòng Sông Vĩ Đại mà chúng ta đến từ.”
Sunny bối rối nhìn bà ta, khó khăn tưởng tượng một cuộc sống như vậy là như thế nào.
“Đợi, đợi đã...là như thế nào cơ chứ?”
Cùng lúc, Nephis hỏi:
“Vậy là bà trở nên lớn tuổi hơn trong lúc đi ngược dòng, và trẻ hơn khi đi xuôi dòng? Đó...là tương đối với nơi mà bà sinh ra?”
Ananke nhìn giữa hai người họ với vẻ bất lực, rồi cuối cùng trả lời câu hỏi của Neph trước và gật đầu.
“Đúng vậy.”
Sunny chớp mắt vài lần, rồi đột nhiên mở to mắt.
“Đợi đã, vậy có nghĩa là miễn sao bà ở yên một chỗ, thì bà là...bất tử?”
Ananke thở dài êm ái.
“Cơ thể chúng ta không già đi, thưa Ngài. Đó là không giống với bất tử.”
Bà nhìn Dòng Sông Vĩ Đại lung linh với vẻ đăm chiêu.
“...Thật ra thì, những người Sinh Ở Sông như chúng ta thường không sống quá lâu. Ít nhất là ở Dệt là vậy. Cuộc sống ở đây đầy khó khăn, và nước là nguy hiểm. Vì chúng ta sống ở gần tương lai hoang tàn, có nhiều Hắc Hóa đến từ phía thượng nguồn...toàn bộ chúng đều miễn dịch với dòng chảy thời gian. Mọi thứ đã ổn khi chúng ta có nhiều Người Ngoài trong số chúng ta – những tiền bối – nhưng mà khi số lượng của họ giảm đi, thì càng lúc càng khó để cung cấp cho bản thân và bảo vệ thành phố.”
Gương mặt bà lão trở nên tối đi.
“Dù sao thì, không dễ để chiến đấu với một kẻ địch mà có thể tấn công và rút lui tùy ý trong lúc bản thân không có khả năng đuổi theo nó. Dù vậy...chúng ta đã có thể. Cuộc sống ở Dệt có lẽ không dễ hay xa hoa, nhưng mà nó vui vẻ. Ít nhất của ta là vậy.”
Ananke trở nên im lặng, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên môi bà.
‘Chờ một phút đã...’
Sunny nghiêng đầu và, không thể điều khiển bản thân, phun ra:
“Vậy thì, Bà...không, Ananke...cô thật sự là bao nhiêu tuổi?”
‘A! Mình đang làm gì vậy!’
Bà lão nhìn cậu và bật cười.
“Ta? Thật ra thì...trong số những người Sinh Ở Sông, ta được xem là khá trẻ.”
Cậu đứng hình.
Nephis cũng đứng hình.
“T-trẻ?”
Ananke chân thành gật đầu.
“Đương nhiên! Ta chỉ vừa hơn hai trăm tuổi mà thôi...”