Chương 1301: Bước Thứ Tư
Người Ngoài và Sinh Ở Sông...hé lộ về sự khác biệt giữa họ là đủ để khiến đầu óc Sunny rối loạn. Cậu vốn đã chuẩn bị tinh thần để gặp phải đủ tình huống kì lạ bên trong Mộ Ariel, nhưng mà thứ Ananke đã nói với họ vẫn khiến cậu loạn cả lên.
Đó là vì Sunny đã chỉ cân nhắc đến những nguy hiểm kì lạ của Dòng Sông Vĩ Đại từ vị trí của bản thân, chứ không phải tương đối với cả một nền văn minh. Cách mà người Sinh Ở Sông sống là khác hẳn với bất cứ thứ gì cậu từng biết...bởi vì sự thật căn bản nhất của thế giới – thời gian – là khác đối với họ.
Những người đầu tiên đến sinh sống ở Mộ Ariel là những Người Ngoài, nên họ đã sốc đến cỡ nào khi thấy những đứa con mình sinh ra lại khác với bản thân đến vậy? Sự chia cách đó đã mang đến bao nhiêu đau đớn? Bao nhiêu khổ sở? Đã mất bao nhiêu nỗ lực để họ có thể tạo ra một xã hội hoàn toàn mới?
Với thời gian, số lượng người Sinh Ở Sông trở nên nhiều hơn, trong lúc số Người Ngoài giảm xuống. Nhưng mà, nền văn minh mà Ananke miêu tả không thể vận hành mà không có Người Ngoài, những người có thể thoải mái di chuyển Dòng Sông Vĩ Đại và làm liên kết giữa những thành phố thiết lập dọc trên nó.
Với họ là như thế nào, khi nhìn thấy con cái mình mãi mãi trẻ tuổi? Với những người Sinh Ở Sông là như thế nào, khi nhìn thấy bố mẹ mình già đi trong khi bản thân họ lại không? Nhìn thấy họ rời khỏi khi họ không thể?
...Làm sao những trẻ con Sinh Ở Sông trở thành người trưởng thành?
Đột nhiên, câu chuyện về những người tôn thờ Weaver bị đuổi về phía thượng nguồn có vẻ tăm tối hơn nhiều.
Sunny rùng mình.
Nền văn minh của Dòng Sông Vĩ Đại hóa ra là kì lạ hơn nhiều so với cậu tưởng tượng. Nó thật ra là kì lạ đến mức cậu khó có thể tưởng tượng nổi nó.
Và đó là thậm chí chưa nhắc đến việc Bà Ananke hóa ra là không hề già...trong khi cũng lớn gấp mười lần tuổi cậu.
‘A, không thể suy nghĩ nữa...’
Đó là quá nhiều để tiêu hóa...đặc biệt là vào sáng sớm như này.
Sunny triệu hồi Suối Vô Tận và rửa mặt, rồi mở ra cái hộp gỗ của Ananke. Không còn quá nhiều thức ăn ở bên trong, khiến cậu thở dài.
Lấy ra một ấm trà và một đĩa đầy thịt hầm mọng nước, quấn trong rong biển, cậu ngồi xuống và nhìn chằm chằm bảy mặt trời vài giây.
‘...Dusk của Thất Sủng là một trong những nữ tiên tri ban đầu. Nếu như Ananke, người mà được sinh ra lâu sau khi họ tiến vào Mộ Ariel, là hai trăm tuổi, thì Dusk là bao nhiêu?’
Vậy còn Ô Uế? Những nữ tiên tri đã chiến đấu chống lại sự lan tỏa của Hắc Hóa bao nhiêu thế kỷ trước khi toàn bộ thành phố của họ ngã xuống ngoại trừ Thất Sủng?
Nói cách khác...kẻ địch đã có bao lâu để trở nên mạnh mẽ hơn, trong lúc đồng minh tiềm năng của họ trở nên yếu hơn?
Lắc đầu, cậu rót trà vào hai cốc và nắm lấy cuộn rong biển.
‘Cho dù đã là bao lâu, thì mình cũng cần trở nên mạnh hơn, và làm vậy nhanh chóng.’
Vài ngày nữa trôi qua, Nephis đã dùng chúng để chăm chỉ học cách điều khiển con thuyền nhỏ với những cái Tên, trong lúc Sunny chủ yếu ngồi ở mũi thuyền, im lặng nhìn vào mặt nước.
Đôi lúc, cậu sẽ cho phép bản thân bị phân tâm và suy nghĩ về Mộ Ariel hoặc là tìm hiểu Chìa Khóa Cửa Sông. Nhưng mà gần như toàn bộ thời gian của cậu là dùng để nắm giữ bước thứ tư của Khiêu Vũ Bóng.
Cảm thấy bản thân đang chuẩn bị đến được một bước đột phá, Sunny thậm chí bỏ cả giấc ngủ. Bảy mặt trời mọc lên lặn xuống, nhưng mà cậu vẫn bất động, mắt cậu che bởi một bóng tối sâu đậm.
Và rồi, cuối cùng, ở ánh chạng vạng của hoàng hôn...
Sunny đột nhiên thẳng người và mở to mắt.
‘Là nó...’
Trong tâm trí cậu, vô số kí ức, hiểu biết, và kinh nghiệm liên kết với nhau trong một âm thanh như sấm nổ. Cảm giác của việc bị ôm ấp bởi bộ vỏ hắc ám của Vỏ Bóng Tối, trạng thái kì lạ khi tiêu tan vào bóng tối chỉ để lại hiện hữu bản thân trở lại dạng vật chất...kí ức về Đấu Trường Đỏ, nơi cậu chậm rãi học cách chiến đấu trong một cơ thể xa lạ của một bóng chủng...mê cung đáng sợ của những cơn ác mộng, trận chiến hung tợn với Rắn Lam...
Mọi thứ liên kết.
Có thể nhìn thấy tinh túy của kẻ địch, bắt chước chúng cả về ý nghĩ lần hành động. Rèn luyện cơ thể để cực kì thích nghi và dẻo dai. Phá vỡ ràng buộc cứng nhắc của tâm trí để khiến nó vô hình vô dạng, giống như một cái bóng. Đó đều là những bước cần thiết, thiếu một cái nào thì bước tiến hóa này sẽ là không thể thực hiện được.
Toàn bộ là vì giờ phút này.
Đều là...để thật sự trở thành một cái bóng.
‘Mình hiểu rồi.’
Trong lúc Sunny nhìn vào ánh chạng vạng, hắc ám xung quanh cậu di chuyển và cựa quậy.
Cùng lúc, một giọng nói quen thuộc thì thầm vào tai cậu:
[Truyền Thừa Phân Loại của bạn đã lên trình độ mới.]
[Bạn có thể nhận một Di Vật Truyền Thừa.]
[...Cái Bóng của bạn đã tiến hóa.]
Sunny thở dài nhẹ nhàng.
Cuối cùng...sau thời gian dài như vậy, cậu cuối cùng đã bước thêm một bước nữa.
Thay vì ngay lập tức triệu hồi kí tự, cậu nhắm mắt và đánh giá đột phá bản thân vừa làm ra.
Bước thứ tư...nó là rời khỏi sự hiểu biết trước đó của cậu về Khiêu Vũ Bóng. Đó không phải về sự hiểu biết kẻ địch để hấp thụ phong cách chiến đấu của họ và dự đoán động tác của họ. Nó thậm chí không phải nhìn thấy tinh túy của kẻ địch để biết được cảm xúc và ý định của họ.
Đó là về trở thành kẻ địch, cả về ý nghĩ lần thể xác.
Cũng như cậu đã làm với Daeron của Biển Chạng Vạng.
Kết quả là...những kĩ năng trước đó mà Sunny đã có được thông qua rèn luyện Khiêu Vũ Bóng đều trở nên mạnh mẽ hơn. Khả năng noi theo kẻ địch được nâng lên một trình độ mới, và sẽ cho phép cậu làm vậy nhanh hơn nhiều, cũng như ở phạm vi rộng lớn hơn.
Quan trọng hơn nữa, khả năng biết được cấu trúc và công dụng của cơ thể đủ loại sinh vật đã được cải thiện khủng khiếp. Đến thời điểm hiện tại, Sunny đã chỉ có thể đạt đến hai dạng ngoại trừ của bản thân – bóng chủng, và rắn sông. Cái trước là kết quả từ trải nghiệm bên trong Ác Mộng Thứ Hai, cái sau là kết quả của cả một tháng liên tục và tỉ mỉ quan sát.
Cậu sẽ không cần cả một tháng để học dạng mới nữa. Đương nhiên, cậu cũng sẽ không thể làm vậy ngay lập tức – nhưng mà thời gian đó đã được giảm xuống chóng mặt. Sunny cảm giác bản thân sẽ có thể trở thành con rắn sông kia trong vòng một tuần nếu cậu đã nắm giữ bước thứ tư trước khi đến đảo hắc ám.
Nhưng mà đó là vì Rắn Lam đã là vĩ đại hơn cậu quá nhiều, và quá khác so với cậu. Cùng lúc, con quái thú điên khùng kia đã từng là một nhân loại, và vì vậy không hoàn toàn xa lạ. Vài dạng sẽ mất ít thời gian hơn và vài dạng sẽ cần nhiều thời gian hơn.
...Và cậu càng học được nhiều dạng, thì việc tạo ra dạng kế đó sẽ trở nên dễ dàng hơn nữa.
‘Nhưng mà nó cũng nguy hiểm.’
Bước thứ ba của Khiêu Vũ Bóng là nguy hiểm, nhưng mà bước thứ tư là hơn hẳn như vậy. Nếu như Sunny không cẩn thận về việc thay đổi hình dạng quá nhiều và quá thường xuyên, cậu rất có thể đánh mất liên kết với dạng của bản thân mình.
‘Mình phải cẩn thận.’
Cậu thở dài, rồi mở mắt và cuối cùng triệu hồi kí tự.
Sunny thật sự muốn kiểm tra xem thử Rắn Linh Hồn đã tiến hóa như thế nào, nhưng mà những kí tự của cái Bóng vắng mặt vẫn ảm đạm và không sức sống. Cậu không thể triệu hồi thêm thông tin về Rắn trong lúc nó ở xa.
Nên, cậu chuyển sang phía Truyền Thừa Phân Loại của mình và nín thở đọc:
Truyền Thừa Phân Loại: [Khiêu Vũ Bóng].
Trình độ Khiêu Vũ Bóng: [4/7].
Di Vật Thứ Nhất: Đã nhận.
Di Vật Thứ Hai: Đã nhận.
Di Vật Thứ Ba: Đã Nhận.
Di Vật Thứ Tư: [Nhận].
Di Vật Thứ Năm: Chưa được nhận...
Sunny chần chừ một giây, rồi khẽ thì thầm:
“Nhận.”
Không có gì xảy ra trong vài giây.
Rồi, có vẻ như cả thế giới trở nên tối hơn một chút, và Ma Pháp lên tiếng:
[Bạn đã nhận một Di Vật Truyền Thừa Phân Loại.]
Lời nói của nó vang vọng trên dòng nước trôi chảy. Có sự yên lặng trong một giây, và rồi, Ma Pháp thì thầm:
[...Bạn nhận được một mảnh của Lĩnh Vực Bóng Tối.]