Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1303: Lãnh Chúa Sunless Vĩ Đại Và Khủng Khiếp



Chương 1303: Lãnh Chúa Sunless Vĩ Đại Và Khủng Khiếp

Sau một thời gian, họ hết thức ăn. Cái hộp gỗ của Ananke bây giờ hoàn toàn trống rỗng – ngoại trừ những đĩa và cốc mà Sunny đã rửa sạch và cẩn thận đặt lại vào trong đó. Thậm chí rượu cũng không còn, bất chấp việc cả cậu lần Nephis đều không thích đồ uống có cồn, cho dù có pha loãng hay không.

Bà lão có vẻ vô cùng hối lỗi bởi vì thiếu đồ ăn cho họ...mặc dù bà không còn lão nữa.

Ananke lúc này nhìn như khoảng sáu mươi tuổi. Bóng dáng của bà vẫn nhỏ bé và gầy gò, nhưng mà lưng thì đã thẳng như một mũi tên. Đôi mắt trắng đục đã mất đi cườm khô, để lộ màu xanh dương vốn có của chúng. Tóc trắng thưa thớt của nữ tư tế lớn tuổi trở thành xám và đầy đủ, và mặc dù làn da rám nắng vẫn đầy vết nhăn nheo, nó không còn dễ vỡ và trong suốt nữa.

Sự già nua và yếu ớt biến mất, bị thay thế bởi sự sung mãn lão luyện. Nói chung, nhìn bà giống một người bà khỏe mạnh.

...Người bà đó hiện đang đi qua đi lại trên boong thuyền, có vẻ suy sụp.

“Ôi, không. Ôi, đúng là sai lầm. Ta đáng lẽ phải chuẩn bị nhiều hơn...”

Sunny và Nephis bối rối nhìn nhau. Sau vài giây yên lặng, Neph hắng giọng và nói:

“Bà...Ananke. Bà không phải lo lắng về chúng tôi. Sunny và tôi...chúng tôi đều đã quen với cơn đói và khó khăn. Đây không là gì cả.”

Nữ tư tế lớn tuổi im lặng nhìn họ.

“Nhưng mà hai người là những Đứa Con của Weaver. Làm sao ta có thể...”

Nephis lắc đầu.

“Bà cho rằng Đứa Con của Weaver sống như nào?”

Ananke rơi vào im lặng, rồi chần chừ nói:

“Ta không biết.”

Sunny thở dài và dựa vào bên thành thuyền với một nụ cười.

“Người kia thì đã từng có hai năm đi xuyên qua nơi địa ngục hoang tàn mà chỉ có một mình. Tôi thì gần đây vừa mới dẫn dắt vô số người tị nạn qua ba ngày cây số đường núi trông mùa đông lạnh giá, đầy rẫy quái vật. Chúng tôi đã quen với việc tấn công những cứ điểm của những thứ kinh dị đáng sợ, chiến đấu với titan, và sống sót đủ thứ không nói nổi. Địa ngục à, có một lần Nephis đã hủy diệt cả một mặt trời. Nên hãy tin cô ta khi cô ấy nói rằng bản thân sẽ ổn nếu chỉ phải nhịn đói vài ngày.”

Bà lão im lặng nhìn họ chăm chú một lúc, mắt trợn to. Cuối cùng, bà hít một hơi sâu.

“Sự huy hoàng của hai người không hề thua kém Vua Rắn, thưa Ngài, thưa Cô... thảo nào, thảo nào...”

Sunny nhướng mày.

“Vua Rắn?”

Ananke gật đầu với biểu hiện lơ đãng.

“Đúng vậy...Daeron, Vua Chạng Vạng. Chúng ta chưa từng gặp ông ta và người của ông ta, nhưng mà những lời đồn về những thành tựu của ông ta đã đến cả Dệt.”

Sunny gãi gãi đầu.

“Ồ? Nhưng mà tôi thì đã gặp ông ấy.”

Bà đứng hình.

“Thưa Ngài...ngài đã gặp Vua Rắn?”

Cậu gật đầu, hơi xấu hổ.

“Ừm...”

Rồi, Sunny nhìn đi và nói thêm:

“...Tôi đã giết ông ta.”

Đôi mắt xanh dương của Ananke trợn to, khiến cậu vội vã nói thêm:

“A, nhưng mà ông ta đã bị hắc hóa! Chứ không phải tôi tự dưng lại giết ông ta đâu.”

Bà im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài.

“...Cá. Tôi sẽ bắt vài con cá. Chúng ta sẽ sớm đến Dệt, nhưng dù vậy. Ngài và Cô không nên chịu đói khi trong sự chăm sóc của ta.”

Dứt lời, bà quay đi khỏi họ với biểu hiện quyết tâm...thứ mà không thể che giấu một biểu hiện hoàn toàn kinh ngạc.

Sunny khẽ bật cười và nhắm mắt lại, tận hưởng sự ấm áp của bảy mặt trời trên mặt mình. Sau vài giây thì cậu mở mắt lần nữa và liếc nhìn Ananke với sự tò mò.

Cậu không chắc là người ta nên làm gì để bắt cá ở Dòng Sông Vĩ Đại.

Và hóa ra là...Ananke có một khái niệm rất kì lạ về thứ gì được xem là cá.

Đầu tiên, bà mở ra một khoang chứa và lấy ra vài món đồ vật từ bên dưới sàn – một bình sứ to, một đống dây với một mũi móc gắn vào nó, một đống đá nặng nề, và vài mảnh hồn mềm mại tỏa sáng được chứa bên trong một túi nước trong suốt mà có vẻ được làm từ bong bóng cá.

Rồi, bà nắm lấy cái bình và leo lên hàng ghế của mình, nhìn về phía nước từ bên trên. Khi Ananke mở ra bình sứ, mùi máu tràn ra trong không khí.

Cái bình quả thật là đầy máu.

Bà lão thì thầm vài từ, thứ mà Sunny không thật sự nghe thấy mặc dù có thể nghe được rõ ràng. Cùng lúc con thuyền nhỏ hai cánh buồm đột nhiên bắt đầu chậm lại, và một sự thay đổi tinh tế, gần như không thể phát hiện lan tỏa trong thế giới. Cậu đột nhiên không còn thấy an toàn như trước đó nữa.

‘Sự che giấu của chúng ta đã bị phá vỡ.’

Trong lúc Sunny căng thẳng, Ananke đổ máu vào nước và vươn ra một tay. Một cơn lốc tia sáng xuất hiện quanh nó, và nhanh chóng, một mũi lao móc dài hiện ra.

Nâng mũi lao quá đầu, bà lão hít sâu, rồi nói thêm một từ nữa ra khỏi miệng.

Trong giây kế tiếp, như thể có một làn sóng va chạm không hình, không vật chất lan truyền ra ngoài từ con thuyền. Sunny không biết mục đích của nó là gì, nhưng mà cậu cảm giác có gì đó rục rịch từ sâu bên trong linh hồn mình.

Máu sệt tiêu tan trong nước, khiến nó biến thành màu đỏ. Rồi, như thể đáp lại lời kêu gọi...một cái bóng nhanh chóng bắn về phía con thuyền từ dưới sâu.

‘Cứt thật!’

Sunny vội vã đứng dậy, nhưng mà trước khi cậu có thể làm gì, cánh tay nhăn nheo của Ananke vung ra trước, và mũi lao xé rách không khí với một tiếng huýt dữ dội. Nó đâm vào nước và biến mất khỏi tầm mắt.

...Một phút sau đó, bà lão đã kéo một cái xác của một Sinh Vật Ác Mộng Ngã lên thuyền. Sinh vật kia không quá to, với một cơ thể biến dạng ghê tởm và da thịt trông như miếng bọt biển.

Sunny kinh tởm rùng mình.

“Chúng ta sẽ ăn...thứ đó?”

Bà lão lắc đầu.

“Không, thưa Ngài. Đây chỉ là mồi nhử mà thôi.”

Bà triệu hồi một con dao cong và điêu luyện mổ xẻ cái xác sinh vật. Máu nó lấp đầy lại cái bình sứ, còn mảnh hồn của nó thì tham gia đám còn lại bên trong túi nước trong suốt.

Cuối cùng, Ananke lấy cái mũi lao móc ra khỏi da thịt con vật, cột những tảng đá nặng nề vào nó, và đẩy túi mảnh hồn vào trong. Mọi thứ được làm ngăn nắp, với tốc độ và sự chính xác đến từ rèn luyện, như thể bà đã thực hiện những động tác này cả ngàn lần trước kia.

Sunny và Nephis im lặng quan sát.

Sau một lúc, cậu xoa vai và hỏi:

“Ờ. Nếu đó là mồi nhử...vậy chính xác thì chúng ta đang bắt thứ gì vậy?”