Chương 1304: Đánh Cá Trên Dòng Sông Vĩ Đại
Nghe câu hỏi của cậu, bà lão mỉm cười.
“Gần Dệt như này? Hừm...ta hi vọng là Mồm To. Thịt của chúng rất mềm.”
Trước khi họ có thể hỏi Mồm To là gì, bà đã khẽ kêu và ném xác sinh vật kia, cũng như những đá nặng ra khỏi con thuyền. Trong lúc cuộn dây nhanh chóng tung ra, Ananke nhanh chóng cột một đầu của nó vào một cột gỗ ở đuôi thuyền với một nút thắt phức tạp.
Không lâu sau đó, cái xác chảy máu của Sinh Vật Ác Mộng đang bị kéo ở một khoảng cách kha khá đằng sau con thuyền, chậm rãi chìm xuống Dòng Sông Vĩ Đại. Bà lão một lần nữa nhặt lên mũi lao móc, lần này nắm nó với chút căng thẳng. Gương mặt nhăn nheo thì vẫn bình tĩnh.
Sau vài phút chờ đợi, bà thở dài.
“Thường thì, sẽ có cả một đoàn đánh cá thách thức nơi nước sâu. Nhưng mà...ta là người duy nhất còn lại, nên...”
Ananke im lặng vài giây, rồi mỉm cười.
“Đừng lo lắng, thưa Ngài, thưa Cô. Mũi lao của ta vẫn chưa trượt lần nào. Những con cá mà ta bắt được cũng chưa từng có thể nuốt được ta, và chúng hôm nay cũng sẽ không thể.”
Sunny và Nephis im lặng nhìn nhau, rồi triệu hồi vũ khí của mình.
Nhưng mà, đó là không cần thiết.
Khi có một thứ to đùng hiện ra từ nơi nước sâu, bị hấp dẫn bởi mùi máu và hồn tinh, Ananke nhanh chóng chuẩn bị mũi lao, nhìn vào nước, và cho nó bay đi trong một động tác quyết đoán.
...Không lâu sau đó, họ đã đang nướng thịt một con Quái Vật Đồi Bại trên một lò đồng. Con “cá” mà bà lão đã bắt hóa ra là một sinh vật giống cá mập mà có giáp xương cứng cáp quanh khắp thân thể. Nhưng mà, mũi lao đã trượt qua những tấm giáp xương kia ở điểm duy nhất nó có thể vượt qua – ngay trên bộ mang ẩn giấu của nó.
Sunny không biết món vũ khí của Ananke có pháp thuật gì, nhưng mà sau khi đánh vào điểm yếu của con vật kia, mũi lao đã giết con Mồm To chỉ trong một cú đánh đó. Con Quái Vật bị mổ xẻ, thịt ngon lành lấp đầy hộp gỗ, cũng như không gian chứa đồ to hơn nhiều của Hòm Hám Của.
Trong lúc ướp thịt nướng với muối, bà lão thở dài.
“Trong quá khứ, chúng ta đã thu hoạch nhiều hơn nữa. Da, vảy, xương, bong bóng, răng...không có gì sẽ bị lãng phí. Có rất ít vật liệu xây dựng có thể tìm thấy ở vùng nước mênh mông của Dòng Sông Vĩ Đại, nên duy trì một thành phố là công việc không dễ. Những Người Ở Sông chúng ta đã học cách tận dụng mọi tài nguyên có thể dùng.”
Bà đặt một miếng thịt dài lên vỉ nướng và lắc đầu.
“Nhưng giờ không cần tằn tiện nữa. Ta đã biết ơn Sông vì thức ăn này. Với nó, ta có thể nấu ăn cho Ngài và Cô...nhiêu đó là đủ.”
Sunny chần chừ vài giây, rồi hỏi:
“Nhưng mà chẳng phải rất nguy hiểm, săn những Hắc Hóa theo cách này? Dù sao thì bà không bao giờ biết được thứ gì mà sẽ bơi lên từ nước sâu. Lần này là một Quái Vật Đồi Bại. Lần kế tiếp, có thể là một thứ Vĩ Đại, hay thứ gì đó đáng sợ hơn nữa.”
Ananke gật đầu, vẫn tập trung vào việc nấu nướng cho họ.
“Đương nhiên...nó rất nguy hiểm. Nhiều ngư dân chết. Nhưng mà nên nhớ, chúng ta đã mạnh mẽ hơn nhiều vào lúc đó. Cũng có những tiền bối dẫn dắt chúng ta nữa. Những sinh vật thật sự khủng khiếp cũng rất hiếm khi đi xuống sông...khi chúng làm vậy thì chúng ta thường biết trước, và cả thành phố sẽ tập hợp để chiến đấu với chúng. Đó là cách Dệt đã sống sót.”
...Đến khi nó không.
Sunny thở dài, suy nghĩ về nền văn minh đang chết đi của Dòng Sông Vĩ Đại. Theo phỏng đoán là chỉ còn lại một thành phố của nhân loại trong Mộ Ariel – Thất Sủng. Làm sao họ có thể thay đổi dòng thủy triều của lịch sử và cứu lấy nó?
Những ý nghĩ buồn rầu của cậu bị ngắt đứt bởi Ananke, người mà đặt một miếng thịt mọng nước lên đĩa và đưa nó cho cậu cùng với một nụ cười.
Răng bà đã biến thành trắng và chắc chắn từ lúc nào đó.
“Thưa Ngài! Làm ơn, dùng ngon miệng.”
Tâm trạng bà có vẻ tốt.
Nhìn bà lão mỉm cười, Sunny cũng không thể duy trì trạng thái rầu rĩ của mình.
Hai ngày sau đó, cuối cùng có gì đó xuất hiện ở đường chân trời. Ban đầu nó là một chấm sáng, nhưng mà trong lúc con thuyền đến gần hơn, hình dạng một tòa hải đăng ở xa xôi có thể nhìn thấy được, với ánh mặt trời phản chiếu trên bề mặt tháp đồng bóng loáng của nó.
Đây là kiến trúc nhân tạo đầu tiên mà Sunny và Nephis nhìn thấy ở trong Ác Mộng. Nhìn nó khiến tim họ đầy những cảm xúc...đặc biệt là Nephis, cô nhìn tòa hải đăng với biểu hiện xa xăm. Ánh sáng của nó phản chiếu trong mắt cô, thắp sáng độ sâu không nói rõ của nó.
Cậu nhúc nhích, quay người sang phía Ananke, người mà vẫn đang giữ lấy mái chèo.
“Chúng ta đã đến Dệt?”
Bà im lặng vài giây.
“Một giới hạn của nó, đúng vậy.”
Bà lão im lặng sau khi nói vậy và Sunny thì quay trở lại Nephis. Phát hiện biểu hiện xa xăm, gần như cô độc của cô, cậu hỏi:
“Suy nghĩ về Ác Mộng Đầu Tiên của cô?”
Cô chậm rãi gật đầu.
Thở dài cậu đặt một tay lên vai Neph và kéo cô đến gần hơn, để cô hơi dựa vào người cậu. Cậu không nói gì, và cô cũng vậy. Cùng nhau, họ quan sát tòa hải đang trở nên gần hơn.
Không lâu sau đó, con thuyền đã di chuyển đến đủ gần để họ có thể nhìn thấy những chi tiết của nó.
Tòa hải đăng đứng trên một hòn đảo nhỏ. Nhưng mà, hòn đảo đó thì không phải một đảo tự nhiên – thay vì vậy, nó có vẻ được tạo ra từ bộ vỏ của một con quái vật và đang nổi trên nước, chống đỡ một sảnh lớn, nghiêm trang xây từ đá hắc ám. Tòa hải đăng vươn lên từ sảnh đó, làm tòa tháp của nó.
Có một cầu cảng gỗ dài nhô ra vào dòng nước của Dòng Sông Vĩ Đại nữa. Nhưng mà, phần kì lạ nhất là hòn đảo đó không có vẻ đang trôi theo dòng chảy. Thay vì vậy nó đứng yên tại chỗ.
Một chi tiết giật mình khác là tòa hải đăng hắc ám đó với tòa tháp tỏa sáng của nó... không phải là một tòa hải đăng. Mà là một cối xây gió.
Những lưỡi quạt dài của nó chậm rãi quay, bị gió đảy, những vải trắng hỏi gợn sóng trong lúc vòng quanh giữa mặt đất và bầu trời.
Hòn đảo trông khá siêu thực, đặc biệt là sau nhiều tuần không thấy gì ngoài nước. Nhưng mà nó chắc chắn là một cảnh tượng thật sự xinh đẹp vào đêm, khi được thắp sáng bởi ánh sáng lung linh từ dòng sông bên dưới.
Ananke cuối cùng lên tiếng, giọng nói bà hơi trầm thấp:
“Đây...là Nhà Chia Tay.”