Chương 1312: Tranh Tường Cổ Đại
Sunny giữ im lặng một lúc, nhìn trụ đá vỡ nát. Sau một lúc, cậu quay sang Ananke và hỏi bằng giọng chần chừ:
“Đó là gì?”
Nữ tư tế trẻ đến gần đống đá hắc ám và cúi đầu. Sau vài giây trong sự yên lặng tôn kính, cô đứng thẳng người và nhìn cậu với nụ cười tự hào.
“Đó là một trong những di vật vĩ đại nhất của Dệt, thưa Ngài. Cột này được mang đến Mộ Ariel bởi những tiền bối của ta, và rồi được mang đến tận đây sau khi bị lưu đày. Nó miêu tả những kì công của Weaver, từ lúc ra đời đến khi ban Ma Pháp Ác Mộng cho người của chúng ta.”
Nụ cười của cô hơi tối đi.
“...Nhưng mà, như ngài có thể thấy, cột đã chịu tổn thất nặng nề qua nhiều năm tháng. Bây giờ, chỉ còn mỗi hình ảnh này là còn sót lại.”
Sunny cau mày và nhìn chăm chú xiềng xích quấn quanh cánh cổng khổng lồ kia. Vì nguyên nhân gì đó, chỉ nhìn vào chúng cũng khiến cậu cảm thấy bất ân ghê gớm.
“Nhưng mà nó có nghĩa là gì?”
Giọng nói cậu đầy sự tò mò lẫn dè chừng.
Ananke tiến đến gần trụ đá vỡ và quan sát chạm khắc cổ đại vài giây trong sự yên lặng trang nghiêm. Rồi, cô nói bằng giọng du dương:
“Đây là một mảnh của một bức tranh tường mà kể lại câu chuyện về những thành tựu vĩ đại nhất của Weaver. Câu chuyện về daemon lang thang đã đương đầu với vực thẳm trường tồn.”
Lông mày Sunny nhíu chặt lại. Cậu thoáng liếc sang Nephis và nói:
“Vực thẳm trường tồn? Ý cô là hư vô ở thời nguyên thủy?”
Nữ tư tế trẻ tuổi gật đầu.
“Đúng vậy. Sau khi những vị thần phong ấn hư vô, Weaver đã là người duy nhất mà đã có thể tiến vào nó. Hay nên nói là, người duy nhất tiến vào nó mà đã có thể còn sống quay trở lại. Ít nhất thì truyền thuyết là vậy.”
Sunny nhướng mày.
Cậu biết rằng những vị thần đã phong ấn hư vô, thứ mà họ sinh ra từ. Cậu cũng biết rằng không rõ, khả năng cao, là những sinh vật của hư vô đó, còn Không Rõ là một tồn tại cụ thể nào đó mà đã bằng cách nào đó cho ra đời bảy daemon.
Và phản chiếu của một trong hai thứ đó đã mãi mãi đông cứng sâu trong mắt Weaver.
Liệu đó là cách mà Ác Ma Định Mệnh đã mang theo phản chiếu của không rõ trong mắt họ? Bởi vì Weaver đã tiến vào hư vô và chứng kiến sự kinh dị của nó?
Nếu là vậy...Sunny không chắc liệu mô tả trên cột kia có liên quan gì đến sự kiện đó hay không. Cậu nghi ngờ rằng thật sự có một cánh cổng tồn tại, cho dù có ấn tượng đến mấy, mà có thể chặn lại đường tiến vào hư vô trường tồn. Loại cổng gì mà có thể phong ấn thứ mà vĩ đại và cổ đại hơn cả những vị thần?
Cậu cũng không chắc là Weaver đã thật sự tiến vào hư vô. Đương nhiên, đó là khả thi...nhưng mà cũng có một khả năng khác.
Những sợi chỉ định mệnh vươn từ quá khứ vào tương lai. Ác Ma Định Mệnh chắc chắn là có khả năng nhìn chúng tốt hơn nhiều so với Sunny...
Nếu như Weaver đơn giản đã theo dấu bức ảnh dệt định mệnh vĩ đại ngược về nguồn gốc của nó? Đến điểm mà thế giới vẫn chưa tồn tại, và chỉ có một hư vô bao la, không ngừng thay đổi?
Nếu là vậy, thì dùng [Mắt ta đâu rồi?] là nguy hiểm hơn cả Sunny đã cho rằng...và cậu vốn đã xem nó là chết người. Thật ra thì, giờ khi cậu biết đơn giản biết đến vài thứ là có thể khiến sinh vật bị hắc hóa, cậu nhìn khả năng nhận thức những sợi chỉ định mệnh trong một ánh sáng mới.
‘Nguy hiểm...’
Đương nhiên, vẫn có khả năng là Weaver đã thật sự tiến đến hư vô trường tồn kia. Có lẽ đó là cách mà họ rốt cuộc đã phải chặt tay mình ở trong Tháp Mun...mặc dù thời gian là không thật sự hợp lý để những sự kiện xảy ra như vậy.
Cậu im lặng một chút, rồi hỏi bằng giọng khô khan:
“Và chính xác thì tại sao Weaver lại làm như vậy?”
Ananke mỉm cười.
“Weaver tin tưởng rằng kiến thức là nguồn gốc của sức mạnh...”
‘Ờ, đã từng nghe.’
...và đó là nguyên nhân họ đã tiến vào vực thẳm trường tồn kia. Để tìm kiếm câu trả lời cho những bí mật vĩ đại nhất.”
Nephis đang nhìn bức tranh tường cổ đại. Nghe những lời đó, cô khẽ nhíu mày và hỏi:
“Bí mật gì?”
Nữ tư tế trẻ tuổi bật cười.
“Những người trần tục như chúng ta làm sao biết được? Vài truyền thuyết nói rằng Ác Ma Định Mệnh muốn có được kiến thức về nguồn gốc của những vị thần. Vài cái khác nói rằng Weaver thật ra đã muốn tìm kiếm nguồn gốc của bản thân. Có lẽ là cả hai.”
Sunny nhìn cô chăm chú một giây.
‘...Có lẽ cả hai là một.’
Ananke lắc đầu.
“Cho dù Weaver đã muốn biết gì đó ở trong vực thẳm...đó thật sự không quan trọng. Thứ quan trọng hơn là chứng kiến hư vô trường tồn đã cho Ác Ma Định Mệnh nguyên nhân đầu tiên để tạo ra Ma Pháp Ác Mộng – đó là thứ mà chúng ta, những tư tế của nó, tin tưởng. Nên, mặc dù bức tranh tường này không miêu tả sự hình thành của Ma Pháp Ác Mộng, nó đã miêu tả lại sự hình thành của ý tưởng về nó. Đó là tại sao tàn tích của cây cột này là di vật vĩ đại nhất của Dệt.”
Sunny nghiêng đầu.
‘Gì cơ? Hư vô trường tồn thì có liên quan gì đến Ma Pháp Ác Mộng? Đây là lần đầu tiên mình nghe thấy như vậy.’
Ananke không phải là đang mâu thuẫn? Trước đó, cô đã nói mục đích của Ma Pháp Ác Mộng là cho những sinh vật một cơ hội để cứu bản thân khỏi sự hủy diệt từ Trận Chiến Tranh Tận Thế.
Nhưng mà rồi, cô ta là một nữ tư tế, và những tin tưởng tôn giáo là rất hiếm khi bị ràng buộc bởi lý lẽ. Những sự mâu thuẫn cũng không phải hiếm thấy, và vì cùng nguyên nhân đó, Sunny phải đặt chút nghi ngờ vào mọi thứ mà Ananke nói.
Dù vậy...có thể có vài sự thật trong đó.
Nữ tư tế trẻ tuổi cúi mình trước cây cột vỡ lần nữa, rồi nhẹ nhàng bước đi.
“Thưa Ngài, thưa Cô...đến! Ta sẽ giới thiệu phần còn lại của đền thờ cho hai người.”
Sunny và Nephis nhìn nhau, cả hai đều tự hỏi về ý nghĩa của bức tranh cổ đại đó. Cả hai người họ đều không biết nên hiểu nó như thế nào, nên họ im lặng theo sau Ananke.
Không lâu sau đó, ba người họ yên ổn chuẩn bị ngủ. Mệt mỏi sau chuyến đi dài và sự hoang vắng ghê rợn của Dệt, Sunny rơi vào vòng tay của những giấc mơ gần như ngay tức thì.
...Đêm đó, cậu nhìn thấy một cơn ác mộng.
Trong ác mộng, Sunny là một con nhện mà bị gãy mất một trong tám cái chân của mình. Cậu đang bò trên sàn đá, bị sự sợ hãi nuốt chửng.
Đằng sau cậu, những xiềng xích đứt đang rơi xuống với âm thanh điếc tai, và một cánh cửa khổng lồ đang mở toang ra, cái mồm hắc ám của nó che giấu thứ kinh dị không thể tả nổi.
Sunny bò và bò, nhưng cho dù có cố gắng đến mấy, thì cánh cổng khủng khiếp kia chỉ càng đang đến gần hơn.