Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1311: Đền Thờ Ma Pháp Ác Mộng



Chương 1311: Đền Thờ Ma Pháp Ác Mộng

Đầy chán chường, Sunny cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong giận dữ. Nhưng mà vô dụng. Rồi, Sunny cố nhắc bản thân nhớ rằng Ananke mà cậu biết chỉ là một bóng ma do Ma Pháp tạo ra...Ananke thật sự – Nữ Tư Tế thật sự của Ma Pháp Ác Mộng mà đã sống trong Mộ Ariel – đã chết từ lâu, linh hồn và xương cốt đã bị Dòng Sông Vĩ Đại lấy đi.

Cô chưa từng gặp Sunny và Nephis. Cô chưa từng đi đến tận cùng của tương lai hay chuẩn bị những cái bánh nhỏ ngon miệng cho hai người hoàn toàn xa lạ.

Thật ra thì, không hề rõ ràng là liệu Ananke thật là có cùng định mệnh với người mà cậu biết hay không. Vua Rắn dù sao đã mang rất nhiều người thách thức vào trong Ác Mộng – hành động của họ đã phải thay đổi dòng sự kiện bên trong phiên bản này của Mộ Ariel.

Có lẽ, Dệt thật sự chưa từng bị hủy diệt bởi một trong Sáu Tai Ương, hoặc là đã bị quét sạch từ lâu trước khi Ananke ra đời.

Nhưng mà tự nói với mình Ananke là không có thật cũng không giúp cậu gì cả. Nó chưa từng giúp. Cho dù là Ác Mộng Đầu Tiên, Thứ Hai, hay Thứ Ba, Sunny không thể không xem những người mà cậu gặp là thực thụ.

Thở dài nặng nề, cậu quay đầu để nhìn kiến trúc tráng lệ mà họ đang đến gần. Đó là một thứ bất thường. To hơn nhiều so với đa số những tòa nhà ở Dệt, nó nằm ở ngay trái tim của thành phố, trên một con thuyền đảo độc lập mà trôi nổi cách những cái còn lại một đoạn. Hòn đảo nhân tạo liên kết với những cái láng giềng bởi những cầu dây làm từ lụa trắng, giống như một con nhện ngồi ở trung tâm một mạng nhện rộng lớn.

Bản thân kiến trúc là cao và hùng hồn, được xây dựng từ những tảng đá cắt ra thô ráp. Những tấm băng trăng tơi tả treo từ những bức tường, phất phới trong gió. Nó trông âm u và ghê rợn, như một đền thờ của một vị thần hắc ám.

...Sunny có thể đoán được vị thần đó là ai.

Ngước lên, cậu nhìn thấy một bóng dáng cô độc đứng trên nóc của đền thờ thiêng liêng, nhìn xuống Dệt đổ nát, hoang tàn. Lụa đen của mái tóc và bộ tunic đen bất động bất chấp cơn gió mạnh mẽ. Cậu không thể nhìn thấy gương mặt của kẻ đó từ khoảng cách này, nhưng mà trước nền trời lam, nó có vẻ ủ rũ kì lạ.

‘Đây rồi.’

Tội Lỗi An Ủi cuối cùng ra mặt sau khi núp ở đâu đó lâu đến vậy. Vậy mà, âm hồn kia chỉ đơn giản quan sát thành phố ma từ trên cao thay vì tra tấn Sunny với những lời châm chọc của nó...hành vi của nó càng lúc càng kì lạ kể từ lúc cậu tiến vào Ác Mộng này.

‘Ừ thì, tốt. Ở càng xa càng tốt, không ai nhớ mày đâu’

Chú ý đến bóng ma thông qua một cái bóng, Sunny theo sau Ananke qua một cây cầu dây. Trong lúc họ đến gần đền thờ thiêng liêng, Sunny và Nephis có cảm giác bất an mạnh mẽ...nhưng mà, nữ tư tế trẻ tuổi thì có vẻ không hề ảnh hưởng. Nếu có gì, thì biểu hiện của cô chỉ trở nên bình tĩnh hơn nữa.

“Đây là nơi cuối cùng chúng ta sẽ ghé thăm trong Dệt.”

Ngay cả giọng nói cô cũng nghe nhẹ nhàng hơn.

Sunny chần chừ vài giây, rồi hỏi bằng giọng hơi nghẹn:

“Đây...là đền thờ của Weaver?”

Ananke lắc đầu với một nụ cười nhàn nhạt.

“Không, thưa Ngài. Weaver là khó nắm bắt và không có khát vọng được tôn thờ. Mà tôn thờ Ác Ma Định Mệnh cũng là vô dụng...cho dù người ta có chính trực đến mấy và hiến tế nhiều như nào, thì định mệnh vẫn luôn không quan tâm, không thay đổi, và không thể tránh khỏi.”

Cô chỉ về phía đền thờ hắc ám.

“Không, đây...là đền thờ của Ma Pháp Ác Mộng. Của món quà mà Weaver đã ban cho chúng ta để dựa vào thay vì những vị thần, những daemon, và của bản thân định mệnh.”

‘Của bản thân định mệnh...’

Sunny lại một lần nữa đối mặt với việc Ác Ma Định Mệnh có vẻ đã tạo ra Ma Pháp để chống lại chính thứ mà đáng lẽ là nguồn gốc của sức mạnh của họ.

‘Có lẽ Weaver bị ràng buộc bởi xiềng xích của định mệnh, cũng như mình bị chúng ràng buộc.’

Ý nghĩ đột nhiên đó là ớn lạnh và bất lành. Nếu ngay cả Ác Ma Định Mệnh cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nó, thì làm sao Sunny có thể bao giờ hi vọng thành công nơi Weaver đã thất bại?

Dù vậy...bất chấp mọi thứ mà đã xảy ra, cậu vẫn muốn tự do.

Khát vọng nguyên thủy đó cắm rễ sâu trong linh hồn cậu, cháy âm ỉ, quá to lớn và quá nóng cháy để có thể bị thứ nông cạn như là kiến thức hay trí tuệ dập tắt.

Mặc dù Sunny đã biết được rằng không có thứ gì là tự do thật sự – ít nhất là không thể nếu không hi sinh mọi thứ mà người ta trân trọng – cậu vẫn cứng đầu bám víu vào mong ước tuyệt vọng là phá vỡ khỏi mọi ràng buộc của mình. Chỉ là những đường rẽ và cú ngoặc gian nan trong cuộc đời kì lạ này đã hơi khiến hi vọng rực cháy kia dịu đi một chút.

Cậu thở dài, rồi liếc nhìn Nephis với biểu hiện cảnh giác.

...Cô ta sẽ không làm gì đó quyết liệt như là đột cháy đền thờ của Ma Pháp, phải không hả?

Ananke có lẽ là vô cùng chân thành với họ, nhưng mà Sunny không cho rằng nữ tư tế trẻ tuổi sẽ chỉ im lặng đứng nhìn ngôi nhà của mình bị hủy diệt. Và mặc dù đôi lúc dễ quên đi bởi vì tính cách hiền hòa, cô vẫn là một vị Thánh hẳn hoi.

Kể cả nếu không phải, thì Sunny đơn giản là không muốn chiến đấu với Ananke.

May mắn là, Nephis có vẻ đã giữ lại sự căm ghét của cô vì người dẫn đường tử tế của họ. Cô dù sao cũng đã được nuôi dưỡng bởi người bà của mình. Mặc dù Neph đã không thể hiện ra, nhưng mà gặp Ananke chắc chắn là đã kéo sợi dây nào đó trong tim cô...thứ mà vẫn còn tồn tại, cho dù đã bị hành hạ, bỏ qua, và tàn phá bởi tra tấn cỡ nào.

“Nhanh vào trong thôi.”

Không hề biết đến mâu thuẫn che giấu giữa niềm tin của mình và người mà cô cho là sứ đồ của nó, nữ tư tế trẻ tuổi hướng về phía cánh cửa của đền thờ âm u với nụ cười trên môi.

Sunny và Nephis theo sau, cả hai người họ không nói gì cả.

Nhanh chóng, họ đi qua lối vào hắc ám và thấy mình bên trong một sảnh rộng lớn. Bên trong đền thờ phủ trong hắc ám, tạo ra một bầu không khí trang nghiêm và bí ẩn – đương nhiên là với mọi người ngoại trừ Sunny, người mà có thể nhìn thấy hoàn toàn ổn. Những chùm ánh sáng mặt trời hẹp ngã xuống từ những giếng ánh sáng được khắc tinh xảo trên trần nhà, hòa quyện thành một hình ảnh phức tạp.

Đền Thờ của Ma Pháp Ác Mộng trông đáng sợ và âm u ở bên ngoài, nhưng mà bên trong nó thì xinh đẹp yên ắng. Những ánh sáng ngã xuống thành bức ảnh tinh xảo trông như dệt choáng ngợp bên trong Ma Pháp, còn hắc ám của sảnh rộng lớn thì như là nơi hư vô không ánh sáng giữa mộng ảo và thực tế nơi nó ẩn giấu.

Ở đây...yên bình đến kì lạ.

Nhưng mà thứ bắt mắt Sunny thì là ảnh dệt trắng từ mạng nhện khổng lồ mà mọc thoải mái giữa những cột nhà và xà nhà của sảnh.

Cậu hơi không thoải mái nhúc nhích và chỉ về chúng, lên tinh thần cho một trận chiến:

“Tôi...nghĩ là có một sinh vật đã biến nơi này thành tổ.”

Ananke mơ hồ nhìn cậu một giây, rồi bật cười. Tiếng cười du dương của cô vang vọng dưới nóc của sảnh hắc ám.

“Không cần phải lo lắng, thưa Ngài. Tơ nhện đã luôn ở đó. Không ai biết Ác Ma Định Mệnh trông như thế nào, ngài thấy đó...đó là tại sao họ thường được miêu tả thành một con nhện. Bởi vì vậy, nhện là như động vật thần thánh đối với những người đi theo Weaver như là chúng ta vậy. Việc làm tổn thương nhện hay mạng nhện là cấm kị, và chúng ta sống bình yên bên cạnh nhiều nhện.”

Cô quét ánh mắt qua bên trong đền thờ, mắt cô trở nên đăm chiêu.

“Ta đã lớn lên ở trong đền thờ này, học những nghĩa vụ của một nữ tư tế từ mẫu thân. Những con nhện sống ở đây đều là bạn ta. Đương nhiên bây giờ chúng không còn nữa...định mệnh cũng đã không từ bi đối với chúng. Nhưng mà tơ của chúng vẫn còn đó.”

Sunny nhìn cô gái với ánh mắt kì lạ.

‘Vậy là, Ananke nhỏ bé đã làm bạn với nhện...’

Cô ta...chắc chắn đã là một bé gái cực kì ghê rợn.

Nhưng mà rồi, cậu thì nói được ai chứ? Sunny chưa bao giờ là một đứa trẻ ngoan hiền gì.

‘Ít nhất thì mình không phải lo lắng đống mạng nhện này. Thần thánh, sống trong đền thờ này chắc chắn phải thật sự phiền phức!’

Ngay lúc cậu nghĩ vậy, ánh mắt cậu cuối cùng lắng lại trên một đống đá cao được cắt thô sơ ở ngay trung tâm sảnh. Nó trông giống một cái trụ rộng mà đã bị phá hủy bởi một đòn đánh hủy diệt rồi phải hứng chịu nhiệt độ khủng khiếp, phần trên của nó bị biến dạng và tan chảy như một ngọn nến. Chùm ánh sáng rộng nhất rơi thẳng lên trụ đá, khiến nó tắm trong ánh sáng trắng chói lòa.

Đi đến gần hơn, Sunny phát hiện cả đống đá đó đầy những chạm khắc. Có vẻ như từng có nhiều cảnh tượng được miêu tả trên đó, nhưng mà giờ, chỉ còn có một.

Cậu rùng mình.

Khắc trên đá cổ đại, một cánh cổng khổng lồ được miêu tả, bề mặt khổng lồ của nó quấn trong xiềng xích không thể phá vỡ. Trước nó, một bóng người cao đang đứng, hình dạng của cơ thể bị ẩn giấu bởi một áo choàng hắc ám. Chỉ có gương mặt là nhìn thấy được...hay nên nói, mặt nạ. Mặt nạ của một ác ma đáng sợ với răng nanh hung tợn và vương miện ba cái sừng vặn vẹo.

Bị thu hút bởi hình ảnh trên đá, Sunny cảm thấy máu mình không yên. Đương nhiên, cậu biết hình dạng được khắc lên trụ đá tan vỡ đó.

...Đó là Weaver.