Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1320: Kết Thúc Của Tuổi Thơ



Chương 1320: Kết Thúc Của Tuổi Thơ

Sau một thời gian, Ananke thay thế Nephis ở vị trí mái chèo. Neph nhìn mệt mỏi sau khi điều khiể gió cả một ngày...dù vậy, Sunny vẫn cảm giác được ánh mắt của cô là lờ đờ hơn sự kiệt sức đó có thể giải thích. Ném một ánh mắt nghi vấn về phía cô, cậu hỏi:

“Cô không sao chứ?”

Cô ngập ngừng vài giây, rồi yên lặng gật đầu. Ngồi xuống và tựa lưng vào bên thành thuyền, Nephis mệt mỏi nhắm mắt lại. Cô đã không ngủ kể từ khi họ rời khỏi Dệt, và mặc dù những Bậc Thầy như họ có thể dễ dàng không ngủ nhiều ngày, sự mệt mỏi về tâm trí đó rồi cũng sẽ đuổi kịp họ.

‘...Vậy là cô ta không muốn nói về thứ khiến bản thân bận tâm.’

Sunny quan sát gương mặt tái nhợt của Neph, rồi yên lặng triệu hồi Ác Mộng và ra lệnh cho nó canh gác giấc mơ của cô. Chiến mã hắc ám núp trong bóng tối của mũi thuyền, vô dạng và cảnh giác. Không thỏa mãn với chỉ vậy, Sunny chỉ để lại một cái bóng bên mình và cho tất cả những cái còn lại cường hóa nó.

Kí ức về đợt gặp gỡ hiện thân của Hoàng Tử Điên Rồ vẫn còn ám ảnh ý nghĩ của cậu.

Sau đó, cậu không có gì để làm ngoài tiếp tục dệt những sợi chỉ tinh túy. Sunny ngồi xếp bằng trên boong thuyền, những ngón tay cậu nhảy múa trong không khí. Đến hiện tại, cậu đã đủ thành thạo trong việc tạo ra những sợi chỉ tinh túy để không cần quá chú ý đến quá trình này nữa. Đó là hơn rất nhiều lúc cậu nỗ lực dệt lần đầu tiên và liên tục cắt vào ngón tay mình đến tận xương.

Những kinh nghiệm đau đớn có được đó và sự nhạy cảm tăng lên mà Dệt Xương mang lại cho những đầu ngón tay đã khiến quá trình trở nên dễ hơn. Bây giờ, Sunny chỉ cần thời gian và tinh túy để tạo ra sợi chỉ đủ dài để dệt ra một Ký Ức.

Nó vẫn mất chút thời gian.

Sau một lúc, Ananke tò mò nhìn cậu và hỏi:

“Thưa Ngài...nếu ngài không ngại ta hỏi, ngài đang làm gì vậy?”

Sunny im lặng vài giây, rồi hơi quay đầu. Cậu chần chừ trước khi trả lời, biết rằng cô ta kì lạ cỡ nào về mọi thứ liên quan đến Ác Ma Định Mệnh. Dù vậy, sau cùng cậu vẫn nói:

“Tôi đang tạo ra những sợi chỉ tinh túy...đang dệt.”

Đôi mắt lam của cô hơi mở rộng.

“Ngài...ngài là một người dệt?”

‘Một người dệt...’

Sunny nghiêng đầu.

“Nếu ý cô là một người dùng pháp thuật của Weaver, thì đúng vậy. Mặc dù tôi không quá thành thạo nó.”

Nữ tư tế trẻ tuổi nhìn cậu chăm chú với sự tôn kính. Cậu thở dài.

“Tại sao, những...người dệt này là rất hiếm ở thời đại của cô?”

Cô chậm rãi gật đầu.

“Cực kì hiếm, thưa Ngài. Pháp thuật tạo ra bởi Ác Ma Định Mệnh không phải thứ mà người trần tục có thể dễ dàng học được...thậm chí là với những vị thần. Chỉ có vài người mà nắm giữ nó. Một trong hai Đại Tư Tế của Ma Pháp Ác Mộng là một pháp sư như vậy – mẫu thân ta đã nói rằng ông ta là một định hình linh hồn và là một bậc thầy trong đủ loai ma thuật. Có rất nhiều người dệt như ngài trong tương lai?”

Sunny chậm rãi lắc đầu.

“Không. Có vài Phân Loại mà cho phép người ta tạo ra Ký Ức, nhưng theo tôi biết thì, tôi là người duy nhất thật sự biết cách dệt pháp thuật, không bị ràng buộc bởi giới hạn của những Kĩ Năng của mình.”

Cậu thở dài.

“Nhưng tôi chưa từng có một người thầy. Mọi thứ tôi biết, đều là tự học. Đó là tại sao tôi chỉ có thể tạo ra những bản sao của dệt mà Ma Pháp đã tạo ra, hoặc cùng lắm là chỉnh sửa chúng.”

Nữ tư tế yên lặng nhìn cậu một lúc, rồi mỉm cười.

“Nhưng thưa Ngài...chẳng phải như vậy có nghĩa Ma Pháp Ác Mộng là thầy của người? Làm gì có người thầy nào tốt hơn như vậy được chứ?”

Khóe miệng cậu giật giật. Đột nhiên u ám, Sunny nhìn đi.

“...Chắc vậy. Ma Pháp đúng là đã dạy tôi rất nhiều thứ.”

Nụ cười của Ananke trở nên rộng hơn nữa.

“Vậy thì ngài đúng là được định mệnh yêu quý. Ta cảm thấy an lòng.”

Cậu giấu đi mặt mình, không muốn cô ta nhìn thấy sự phẫn uất hắc ám mà đang nhấn chìm mắt cậu.

‘Định mệnh yêu quý hử?’

Sunny đúng là có Định Mệnh. Nhưng mà, đó không có nghĩa là định mệnh đặc biệt tử tế đối với cậu...đó chỉ có nghĩa là cậu bị quấn trong những sợi chỉ của nó như một con rối bất lực, luôn luôn phải ở trong sự từ bi của nó.

Theo một cách nhìn, nó có nghĩa là cậu sẽ không bao giờ biết đến yên bình.

Không thể đến khi cậu học được cách xé rách những sợi chỉ đó.

‘Mình bị nó nguyền rủa thì đúng hơn...’

Nhưng mà rồi, chẳng phải định mệnh của cậu là trở nên Ô Uế, cào xé gương mặt mình bằng móng tay của bản thân, và biến thành một thứ sinh vật ghê tởm điên rồ? Chẳng phải đó là tương lai của cậu?

Sunny rùng mình, nhớ đến khả năng đáng sợ đó.

‘Không, không đời nào. Mình thà chết. Mình sẽ chết, nếu đó là kết quả duy nhất. Cái giả thuyết ngu ngốc kia của mình chắc chắn là sai. Hoàng Tử Điên Rồ...mình sẽ không bao giờ trở thành hắn.’

Nhắm mắt một giây, cậu khiến trái tim đập loạn của mình bình tĩnh lại và tập trung vào việc dệt những sợi chỉ tinh túy một lần nữa.

Nhưng mà, những ngón tay của cậu run rẩy trong lúc làm vậy.

Khi bảy mặt trời chạm vào bề mặt nước, con thuyền nhanh nhẹn đã đến được căn thứ hai của Bảy Nhà. Đậu thuyền vào bến, họ cắm trại ở hòn đảo hoang vắng để qua đêm.

Nó trông như một nơi mà đã từng tràn đầy sự sống, nhưng mà giờ, sự sống đó đã không còn nữa. Những đứa trẻ đã không còn, bố mẹ họ cũng không còn...và nhanh chóng mà thôi, Bảy Nhà cũng sẽ không còn, bị nuốt chửng bởi dòng chảy vĩnh hằng của Dòng Sông Vĩ Đại.

Vào buổi sáng, Sunny bị đánh thức bởi tiếng cọt kẹt của những tấm chắn gió. Sau khi cho Ananke chút thời gian để đi dọc trên bờ sông và nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ, họ rời khỏi những hòn đảo nhân tạo và lại tiếp tục di chuyển xuôi dòng.

Họ mất một ngày nữa để vượt qua Nhà thứ ba. Đến lúc này, diện mạo của Ananke đã lại thay đổi.

Cô đã trông hơi lớn hơn Sunny và Nephis một chút khi ở Dệt, nhưng mà giờ, có vẻ như cô đã ngang tuổi họ, thậm chí là trẻ hơn một chút.

Khi con thuyền đến Nhà thứ tư, thì cô có vẻ ở cuối tuổi mười mấy.

Tâm trạng bên trên con thuyền trở nên âm u. Nhìn về gương mặt thiếu nữ đáng yêu của nữ tư tế, không thể nào không nghĩ đến họ sẽ phải để cô lại...sớm mà thôi.

Nhà Chia Tay không còn cách xa nữa.

Nhưng mà trước khi đến được nó, họ phải vượt qua ba căn cuối của Bảy Nhà.

...Tuy nhiên, khi mà họ đáng lẽ nên nhìn thấy căn thứ năm, biểu hiện của Ananke đã trở nên căng thẳng.

Bởi vì hòn đảo nhân tạo kia không thấy đâu cả.