Chương 1337: Thuyền Ma
Mang con thuyền nhỏ đến bên cạnh con thuyền khổng lồ tàn tạ... Phá Xích... Sunny và Nephis chần chừ một chút, ngước lên. Cả hai đều cảm thấy không chỉ hơi dè chừng, nhưng mà cùng lúc, họ cũng nhẹ nhõm.
Di chuyển trên Dòng Sông Vĩ Đại bao la, hiểm trở này trên một con thuyền chiến hùng mạnh sẽ là yên tâm hơn nhiều một con thuyền buồm nhỏ bé bị thương tổn.
Cuối cùng thì, Nephis triệu hồi sợi dây hoàng kim quen thuộc và liếc nhìn Sunny.
Cậu gật đầu, rồi chần chừ một giây.
Cúi xuống, Sunny nhặt lên cái áo choàng đen của Ananke và nhìn nó với biểu hiện buồn rầu. Đó là thứ duy nhất mà cô để lại...thứ duy nhất gợi nhắc về sự tồn tại của cô, nếu như không tính đến bản thân con thuyền gỗ nhỏ này.
Nó cũng là tàn tích cuối cùng của những tư tế của Ma Pháp Ác Mộng.
Cậu bất động một lúc, rồi yên lặng quấn cái áo choàng quanh vai mình.
Ngay khi cơ thể cậu được phủ trong những nếp gấp hắc ám của thứ vải kia, Sunny cảm giác một cơn run rẩy kì lạ chạy dọc xuống sống lưng mình. Cậu đã mặc bộ áo choàng đen vì tưởng niệm Ananke, để làm gì đó ghi nhớ cô, nhưng mà hành động đó đột nhiên có vẻ mang tính biểu tượng thật sâu sắc.
Như thể cậu đang tuyên thệ với Weaver vậy...thứ mà Sunny không hề có ý định làm.
Và còn có một chi tiết rùng rợn hơn nhiều nữa.
‘Bộ áo choàng này...’
Liệu cậu chỉ tưởng tượng, hay là nó tương tự thứ rách rưới mà Hoàng Tử Điên Rồ đã mặc trong ác mộng đến rùng rợn? Khó để nói rõ vì thứ vải rách kia là phai màu và cháy nắng cỡ nào, nhưng mà nếu cậu tưởng tượng thứ đó nhiều thập kỷ, hay thậm chí thế kỷ trước...
Sunny cau mày, ánh mắt cậu trở nên tăm tối. Nhưng mà đến cuối cùng, cậu lựa chọn vẫn mặc bộ áo choàng đen.
‘Tên khốn kiếp kia sẽ không chi phối quyết định của mình.’
Cứ vậy, cậu tiến lên một bước và đến cùng Nephis, người mà đã ném sợi dây lên, cột chặt một đầu của nó quanh thành thuyền bị vỡ của con thuyền ma. Cô kéo nó vài cái, rồi nhanh nhẹn leo lên.
Sunny theo sau.
Một cảm giác ghê rợn nắm lấy tim cậu.
Boong thuyền cổ đại này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nó rất tương tự thứ mà cậu đã dùng rất nhiều thời gian ở trên – cả ở thế giới Mộng Ảo và trong Ác Mộng Thứ Hai. Nhưng mà, cũng có những khác biệt khó không nhìn thấy.
Hình dạng của boong thuyền là hơi khác. Nhưng mà, khó để nói rõ sự khác biệt đó chính xác là gì...vì nó bị tổn thương nghiêm trọng.
Đây đó, mặt gỗ nứt ra và phủ đầy bồ hóng, với những vết hằn sâu cắt vào bề mặt nó, như thể có một con quái thú khổng lồ, hay là cả một quân đoàn, đã xé xuyên qua gỗ cổ đại với bộ vuốt quái vật. Những thành thuyền tan vỡ ở nhiều nơi, những cỗ máy chiến đấu hùng mạnh nằm la liệt và bị phá hủy.
Vào cái lỗ to đùng bị đâm xuyên qua thuyền nữa, để lộ những khu vực bị tàn phá bên trong nó. Những góc cạnh lởm chởm cho thấy có gì đó mạnh mẽ ghê gớm đã phá vào khoang chứa hàng, hoặc là đã trốn thoát khỏi nó.
Không có một linh hồn nào ở quanh đây cả.
Sunny và Nephis liếc nhìn lẫn nhau, dè chừng. Rồi, không cần nói gì, cậu cử bóng của mình đi dò thám bên trong con thuyền cổ đại.
Sau một đợt tìm kiếm nhanh chóng, họ không phát hiện gì ngoài thêm những dấu hiệu của một trận chiến phẫn nộ.
Cậu thở dài khe khẽ.
“Nó trống rỗng. Không có ai ở đây cả.”
Nephis gật đầu, hạ thấp thanh kiếm mà đã xuất hiện trong tay cô ngay khi họ leo lên thuyền. Cô nhìn quanh, có vẻ thư giãn hơn, rồi bình tĩnh nói:
“Đi tìm hiểu đàng hoàng thôi.”
Họ cẩn thận dùng chút thời gian khám phá con thuyền bỏ trống. Mọi nơi họ đi đến, họ bắt gặp những dấu hiệu hủy diệt đáng sợ. Sunny biết rất rõ những bức tường gỗ ma thuật của Phá Xích là cứng cáp cỡ nào...cậu rùng mình khi tưởng tượng thứ lực lượng gì mà có thể mang nó đến tình trạng thảm thương như này.
Lần cuối cùng con thuyền bay bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, là vì Cassie đã cho nó lao thẳng xuống từ bầu trời để tông vào một vị Thánh bất tử ở tốc độ cao nhất. Nhưng mà lần này thì có vẻ như con thuyền đã chống chọi một đợt tấn công khủng khiếp và kéo dài trước khi bị xuyên phá, và sau đó trận chiến đã tiếp tục tiếp diễn bên trong.
Rồi, nó trôi trên dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại thời gian dài ngắn mà chỉ thần thánh mới biết. Kết quả là, không còn gì sót lại để cho họ biết con thuyền ma đến từ đâu và khi nào, và ai đã chiến đấu trận chiến mà khiến nó rơi vào cảnh tan nát và trống không như này.
Sunny không biết thứ gì mà có thể gây phá hoại cỡ này đối với con thuyền cổ đại, cậu cũng không biết kiểu người phòng thủ gì mà có thể chịu đựng đợt tấn công đó. Nhưng mà cho dù đó là ai, thì hậu quả của đợt va chạm thảm họa đó đủ khiến cậu ớn lạnh.
Tuy nhiên...cũng có tin tức tốt.
Khoảng một giờ sau đó, Sunny và Nephis quay trở lại boong thuyền chính và nghỉ ngơi trong bóng râm của cây tôn nghiêm. Biểu hiện của họ trở nên đăm chiêu.
Chạm vào vỏ cây ngà, Nephis hít sâu.
“Tổn thương là nghiêm trọng, nhưng mà là nông cạn. Không có vết rò rỉ, và con thuyền không bị thấm nước. Mặc dù bên trong hỗn loạn, những cấu trúc trụ cột vẫn đều ở đó...nó sẽ không sớm chìm.”
Cô im lặng một giây, quan sát cái cây tôn nghiêm, và nói thêm:
“Cái cây cũng còn sống, và sống khỏe. Nhưng mà, những mạch ma thuật đã bị phá vỡ. Vòng tròn kí tự ở đuôi thuyền đang ngủ say. Chúng ta sẽ không thể bay Phá Xích.”
Sunny gật đầu.
“Có ai trong số chúng ta biết điều khiển nó đâu chứ? Cassie thường là người lái, cô ấy học nó từ Noctis.”
Nephis thở dài.
“Tôi không biết. Cho dù sao đi nữa, bay không phải là một lựa chọn...nói vậy, chúng ta không cần cây tôn gnheiem và những ma thuật để khiến nó di chuyển. Nó vẫn có cánh buồm đúng không? Mặc dù đa số những cánh buồm đã bị cháy hay là bị rách, chúng ta sẽ có thể sửa chữa chúng. Chúng ta có đủ đồ dùng từ Dệt.”
Cậu nhìn quanh, suy nghĩ. Cánh buồm bị rách, nhưng mà họ có những bộ đồ chữa trị mà để dùng cho chính xác những trường hợp như này từ Ananke. Nói chung thì...có vẻ như họ có mọi thứ cần thiết để biến Phá Xích trở lại thành một con thuyền mà có thể đi trên nước. Kể cả nếu như việc chữa trị đó sẽ trông không đẹp đẽ gì.
Sẽ có...rất nhiều thứ để họ phải làm.
Sunny thở dài, rồi gật đầu ngắn ngủi với Nephis.
“Vậy thì đi làm thôi.”