Chương 1338: Về Tầm Quan Trọng Của May Vá Và Làm Mộc
Có rất nhiều thứ cần làm, và không đủ thời gian. Đêm đã đến gần. Sunny và Nephis vội vã thu dọn một khoang trong số đó – cái mà tương ứng với buồng của thuyền trưởng trên Phá Xích thật sự – với ý định dùng nó làm nơi ở.
Quá mệt mỏi để nấu nướng, họ ăn bữa tối nguội và đi ngủ. Sunny không quên triệu hồi Thánh và Quỷ để canh gác cho họ, còn Ác Mộng thì trông chừng giấc mơ của họ.
Vào buổi sáng, cả hai cảm thấy sảng khoái hơn. Cơ thể họ phần lớn đã khôi phục lại từ gánh nặng tồi tệ từ cơn bão. Đa số người Vượt Bậc đã trở nên yếu ớt và bất lực bởi cơn thảm họa đó nhiều tuần, nhưng mà Sunny và Nephis thì đều có sức sống đáng kinh ngạc – cậu là vì Dệt Máu, còn cô là vì năng lực tự chữa trị của Phân Loại mình.
Họ bắt đầu làm việc ngay khi bảy mặt trời chậm chạp vươn lên từ bên dưới nước lấp lánh.
Vào ngày đầu tiên, họ có kế hoạch dọn dẹp những mảnh vỡ vụn trên boong thuyền chính. Với Sunny, Nephis, Thánh, Quỷ, và Ác Mộng cùng làm việc, nhiệm vụ gian nan cho việc di dời đống đồ cực kì nặng nề là không quá khó. Mất lâu hơn để lược qua chúng, tách ra những thứ cần vứt và những thứ mà có thể hữu dụng sau đó.
Mặc dù cả Sunny lẫn Nephis đều không biết cách chữa trị những cỗ máy chiến tranh kia, có một hi vọng yếu ớt là ai đó ở Thất Sủng sẽ biết.
Những mảnh gỗ vụn có vẻ là vô dụng, nhưng mà chúng vẫn là gỗ ma thuật mà dùng để xây lên Phá Xích...đơn giản vứt thứ như vậy xuống nước khiến cả hai người đều không hài lòng, còn chưa kể đến việc gỗ là tài nguyên quý giá cỡ nào trong Mộ Ariel.
Cũng có những mảnh rách và cong của kim loại kì lạ, cực kì bề bỉ gì đó nữa. Chúng cũng đáng giữ lại.
Đến cuối cùng, họ rời khỏi boong trên và bắt đầu dọn dẹp khoang chứa hàng chính. Đến khi xong việc, đã là đêm lần nữa, và cả hai người đều đã mệt mỏi.
...Đêm hôm đó, họ nhóm lửa bên dưới tán lá của cây tôn nghiêm, và Nephis nấu nướng cho họ. Món ăn cô nấu vẫn ngon như bao giờ, và tiếng lá khẽ rào rạc cũng giúp tạo ra một bầu không khí yên bình.
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên kể từ hòn đảo hắc ám mà họ được đàng hoàng ăn một bữa mà chỉ có hai người.
Thật kì lạ... Ananke đã không ở bên họ quá lâu, nhưng mà sự vắng bóng của cô lại như một lỗ hỏng to lớn. Có lẽ là vì cả Sunny lẫn Nephis đều đã chứng kiến cô từ một bà lão yếu ớt, thành một người phụ nữ sung sức, một cô nàng duyên dáng, một đứa trẻ ngây thơ. Nên thời gian mà họ ở cùng nhau có cảm giác như là cả một đời người vậy.
Cuộc đời đó bây giờ đã ở đằng sau họ, và những khó khăn mới đang chờ ở phía trước. Thời gian là không ngừng nghỉ, rửa sạch mọi thứ – cả thứ không đáng kể lẫn những thứ mà họ trân quý.
Vào ngày thứ hai, những nỗ lực của họ để chuẩn bị con thuyền cho hành trình đến là có hiệu quả hơn. Khoang chứa hàng đã sạch sẽ những thứ tan vỡ, họ có thể ngăn nắp thu xếp mọi thứ có giá trị vào trong đó. Boong thuyền chính cũng nhanh chóng được dọn xong. Sunny thậm chí còn rửa nó, cố gắng rửa đi những bồ hóng, bụi bặm, và thứ mà trông như là máu khô.
...Hay nói chính xác thì, cậu bắt Quỷ làm vậy trong lúc nghỉ ngơi trong bóng râm của cây tôn nghiêm và nhấm nháp nước mát lạnh từ Suối Vô Tận.
Vào ngày thứ ba, họ dọn một trong hai sảnh ăn. Sau đó thì Sunny và Nephis ngừng lại, họ quyết định để yên cho những buồng khác của thuyền, ít nhất là đến khi họ đến được Thất Sủng. Họ thoáng cân nhắc đến việc dọn dẹp một buồng khác để có nơi ngủ riêng, nhưng cuối cùng thì buông tha ý tưởng đó.
Cũng không phải là họ không quen việc qua đêm gần cạnh nhau. Hơn nữa, như vậy an toàn hơn – cả hai người đều không biết khi nào có thể có một cuộc tấn công bất ngờ, nên ở gần nhau là lựa chọn thực dụng hơn.
Và quen thuộc hơn.
Cuối cùng, vào ngày thứ tư, họ bắt đầu làm việc với những cánh buồm.
Sửa chữa chúng là khó khăn hơn nhiều so với Sunny đã tưởng tượng...nhưng mà, ngạc nhiên là, cậu hóa ra là vô cùng xuất sắc trong mặt này. Ai lại nghĩ được chứ?
Có tay nghề may vá là thứ cuối cùng mà Sunny đã trông đợi khi cậu bắt đầu học pháp thuật bí ẩn của Ác Ma Định Mệnh, nhưng mà đó chính xác là tác dụng phụ mà cậu lúc này đang được hưởng lợi từ.
Dù vậy, tiến triển vẫn là chậm chạp bởi vì độ thương tổn của những cánh buồm của Phá Xích. Còn chưa kể đến họ phải tháo chúng xuống, may vá, rồi bắt chúng trở lại. Những cột buồm, xà buồm và đỉnh buồm cũng đều cần chữa trị. Công việc đó là do Nephis đảm nhiệm với sự giúp đỡ từ những vật liệu mà họ đã mang từ Dệt hay là đã lấy lại từ đống đổ nát trên con thuyền ma và Định Hình Hắc Ám.
...Vào ngày thứ bảy, họ đã làm xong mọi thứ mà họ có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Phá Xích đã biến hình. Vẫn còn những vết cháy và sẹo trên thân thuyền, và boong thuyền chính thì vẫn có những hố to...nhưng mà, những cái to nhất thì bây giờ đã được che lại bởi những tấm ván gỗ, và những đống lộn xộn trên nó thì đã được dọn hết.
Thánh đang đứng canh gác ở trước mũi thuyền với cung trong tay, cô vẫn là tiên phong của họ. Ác Mộng đang núp trong bóng tối gần đó, còn Quỷ thì đang bảo vệ cây tôn nghiêm.
Nephis bước vào vòng tròn kí tự ở đuôi con thuyền cổ đại – bản thân vòng tròn là không hoạt động, nhưng mà đó vẫn là vị trí tự nhiên nếu có ai muốn nắm lấy hai mái chèo của con thuyền bay. Mặc dù phải công nhận, một trong hai mái chèo đó lúc này là vô dụng, vì nó điều khiển việc lên cao xuống thấp, và Phá Xích hiện tại là không có khả năng bay.
Sunny đứng bên cạnh cô.
Cậu nhìn Nephis và hỏi, giọng nói đầy vẻ chờ mong – khó để không cảm thấy vậy sau cả tuần lao động cực khổ để chuẩn bị cho giờ phút này.
“Cô sẵn sàng chưa?”
Đặt tay lên mái chèo, cô gật đầu.
“Đi thôi. Chúng ta đã lãng phí đủ thời gian trong tương lai rồi.”
Quay đi, cậu hít sâu và nhìn về phía con thuyền dài duyên dáng.
Khi Noctis sở hữu nó, đã có một đội thủy thủ búp bê gỗ vận hành con thuyền. Khi những Người Giữ Lửa chiếm lấy nó, thì có những người Thức Tỉnh làm việc đó.
Nhưng giờ thì chỉ có Sunny và Nephis...và Nephis phải ở lại đuôi thuyền để lái Phá Xích. Nên việc của cậu là vận hành những cánh buồm.
Vì Sunny không hề có ý định nhảy từ cột buồm này sang cột buồm khác như khỉ...cho dù khỉ là gì...cậu tập trng và kêu gọi bóng tối.
Vài giây sau đó, những cánh tay hắc ám hiện ra ở khắp con thuyền, kéo những sợi dây thừng. Mất chút tập trung để điều khiển toàn bộ cùng lúc, nhưng mà sau chương trình giáo dục gian khổ tên Chiến Dịch Nam Cực, Sunny bây giờ là thành thạo với Hiện Thân Bóng Tối hơn rất nhiều. Những cánh buồm dần vươn lên, và rồi hứng đầy gió.
Sống trở lại, con thuyền cổ đại quay mặt về phía xuôi dòng, rồi chậm rãi bắt đầu tăng tốc.
‘Nó đang di chuyển...’
Họ cuối cùng đang trên đường đến Thất Sủng.