Chương 1340: Góc Nhìn Mới
Sunny bất động, suy nghĩ. Sau vài giây, cậu không tự chủ bắt đầu đùa nghịch tay áo của áo choàng đen. Thứ vải trơn tru lướt qua đầu ngón tay, khiến chúng hơi nhột nhột.
Sau một lúc, ánh mắt cậu ngừng lại trên nó. Sunny nghiêng đầu.
Từ bỏ kế hoạch trước đó, cậu đứng dậy và cởi áo choàng ra khỏi. Rồi, cậu ngồi xuống và đặt nó lên đùi mình.
‘Mình tự hỏi...’
Cậu nghi ngờ rằng đó là một mảnh quần áo đơn giản. Đó dù sao cũng là trang phục của Ma Pháp Ác Mộng, khả năng cao là đã được truyền lại cho Ananke từ mẹ cô – nữ tư tế mà ban đầu đã tiến vào Mộ Ariel với làn sóng Người Ngoài đầu tiên. Cái xác bên dưới nhà thờ của Thành Phố Hắc Ám cũng đã mặc cùng thứ quần áo hắc ám đó.
Nên, nó chắc chắn có vài bí mật.
Sunny chần chừ vài giây. Không như Mặt Nạ Weaver, áo choàng đen không phải là Ký Ức – nếu không thì, nó đã biến mất với Ananke. Đương nhiên là có vài Ký Ức mà duy trì sau khi chủ nhân chết đi, như là Mảnh Vỡ Hoàng Hôn mà Nephis đã tìm thấy trên thi hài của Lãnh Chúa Đầu Tiên của Lâu Đài Tươi Sáng.
Nhưng mà bộ áo choàng hắc ám này thì không phải một thứ kiểu đó. Nếu không thì, nó đã bị ràng buộc với Sunny khoảnh khắc cậu nhặt nó lên.
Có vẻ như nó là một áo choàng hoàn toàn bình thường, mặc dù nó được may từ vật liệu huyền bí gì đó. Cho dù sao đi nữa, cậu chuyển ánh mắt và cố nhìn vào trong áo choàng, chỉ để phòng hờ.
Cậu không thất vọng.
‘Hở?’
Đúng là có dệt ma pháp che giấu bên trong áo choàng của Ananke. Và đó là...một dệt kì lạ.
‘Thật...lạ nhỉ.’
Sunny quan sát những sợi chỉ hư ảo đó với biểu hiện bối rối.
Có đủ những nguyên tố mà dệt ma pháp cần có – một điểm đỉnh rực rỡ và một ảnh dệt từ những sợi chỉ tinh túy phức tạp. Nhưng mà, hình ảnh của sợi chỉ hư ảo lại rất khác với thứ mà Sunny đã trở nên quen thuộc.
Nó thanh lịch và bao la, nhưng mà...nói như nào nhỉ...dệt của áo choàng hắc ám, là kém mê cung hơn vô số lần so với mọi Ký Ức mà cậu từng có. Nó không hề thô thiển, nhưng mà cũng không thể so sánh với những Ký Ức về độ phức tạp.
Cậu quan sát dệt ma pháp kì lạ đó vài phút, rồi tựa ra sau, mơ hồ.
‘...Nó không có đó!’
Khi Sunny quan sát dệt của Ký Ức mới, cậu luôn luôn tìm kiếm những hình ảnh quen thuộc trước, để dùng làm điểm khởi đầu – những hình ảnh chung mà mọi Ký Ức đều có, và thứ pháp thuật đầu tiên mà cậu đã tự mình dệt lên. Sự liên kết đến với linh hồn của chủ nhân, khả năng hình thành từ và tiêu tan trở lại tinh túy linh hồn, khả năng tự chữa trị bên trong Hồn Hải...
Nhưng mà dệt của áo choàng Ananke lại thiếu đi những hình ảnh căn bản đó.
Cậu chớp mắt vài lần.
‘Cái gì...’
Đột nhiên, Sunny nhận ra một việc đơn giản. Mặc dù mọi Ký Ức mà cậu từng thấy đều chia sẻ những đặc điểm đó...đó đơn giản là vì toàn bộ chúng đều đến từ hai nguồn gốc.
Một nguồn gốc là Ma Pháp Ác Mộng, và nguồn gốc còn lại là bản thân Sunny. Hơn thế nữa, kiến thức của cậu về dệt chủ yếu là đến từ học dệt tạo ra bởi Ma Pháp.
Những Ký Ức mà được tạo ra bởi những người làm pháp thuật của Valor cũng không khác gì. Đó là vì mặc dù họ có thể tạo ra những vũ khí ma thuật bằng những Phân Loại độc nhất của họ, Ma Pháp thì vẫn là người trung gian trong quá trình đó – tạo ra những Ký Ức là một khả năng thiên phú của gia đình Valor, chứ không phải một kĩ năng học được như là kiến thức của họ về ma thuật kí tự hay là kiến thức của Sunny về dệt.
Nên, cuối cùng, cả hai nguồn gốc đều là một.
Nhưng mà đó không phải cách duy nhất để dệt ra những món đồ ma thuật...chỉ là cách hay nhất.
Dệt mà cậu đang nhìn ngay bây giờ thì được tạo ra bởi một người khác. Có lẽ là bởi Đại Tư Tế của Ma Pháp Ác Mộng mà Ananke đang nói đến, hoặc là bởi một người đệ tử của ông ta...
Đó là tại sao nó là một món vật phẩm ma thuật được làm phép thông qua dệt, nhưng mà không hẳn là một Ký Ức.
Sunny gãi đầu.
‘Vậy là thứ như này cũng có thể tồn tại...’
Đương nhiên là có thể! Việc này nhìn lại thì có vẻ quá rõ ràng, vậy mà, cậu lại chưa từng cân nhắc đến khả năng đó. Chủ yếu là vì thật sự khó để đầu óc con người có thể suy nghĩ bên ngoài khung sườn quen thuộc. Mỗi Ký Ức mà Sunny từng biết đều là vật phẩm được làm phép thông qua dệt, và vì vậy, cậu đã trong tiềm thức cho rằng toàn bộ vật phẩm được làm phép thông qua dệt đều là Ký Ức.
Nhưng mà đó không hẳn là như vậy, như là cái áo choàng ngay trước cậu đây.
...Đó là một chi tiết tò mò, nhưng mà không chính xác là hữu dụng.
Ai lại không muốn biến vũ khí hay quần áo của họ thành một Ký Ức? Những đặc tính của Ký Ức mà mọi người đã quen thuộc đến mức thậm chí còn không nghĩ đến nữa là cực kì hữu dụng. Khả năng mang theo cả một kho vũ khí bên trong linh hồn đã là một món hời mà bất cứ chiến binh nào cũng sẽ giết để có được. Những thanh kiếm mà tự mình mài bén, những bộ giáp mà tự chữa trị mọi thương tổn trên chúng và tự điều chỉnh để vừa in người mặc... Ký Ức có quá nhiều lợi ích để có thể đếm xuể.
Tính như nào đi nữa, thì chúng cũng là thành tựu tối cao của dệt. Ừ thì, tính đúng ra thì bản thân Ma Pháp Ác Mộng mới là đỉnh điểm của dệt – nhưng mà với toàn bộ những kẻ mà không phải là tồn tại thần thánh không thể tưởng nổi như là Ác Ma Định Mệnh, thì những Ký Ức tuyệt đối là đỉnh cao của pháp thuật.
Nhưng mà, tim Sunny vẫn khựng lại một nhịp, và mắt cậu lóe lên vẻ háo hức hắc ám.
Áo choàng của Ananke có lẽ không hề siêu việt những Ký Ức mạnh mẽ về mặt nào cả. Nhìn sơ qua, những pháp thuật của nó là không có gì đặc biệt. Cấp Bậc và Đẳng Cấp của nó cũng không đáng kinh ngạc.
Nhưng mà với cậu, nó là một báu vật vô giá...vì một nguyên nhân duy nhất.
Đó là vì dệt của nó khác với mọi thứ dệt cậu biết, và đơn giản hơn hẳn chúng nữa.
Cả kĩ năng của Sunny trong vai trò pháp sư đã đến từ so sánh những hình ảnh của những pháp thuật khác nhau và cố suy đoán ra lôgic chung đằng sau chúng. Nhưng mà toàn bộ pháp thuật đó đều theo sau một loạt nguyên tắc được định ra bởi một người tạo ra duy nhất – Ma Pháp Ác Mộng.
Giờ khi cậu đã có một áo choàng ma thuật mà đã đến từ một trường phái dệt khác hoàn toàn, khả năng so sánh và suy luận những nguyên tắc căn bản của pháp thuật sẽ có bước tiến chất lượng. Nó như là chứng kiến một bộ khung khác hẳn, và có được sự hiểu biết sâu hơn cho chính mình bằng cách tìm hiểu sự khác biệt và tương đồng giữa chúng.
Việc dệt ma pháp của bộ áo choàng của Ananke đơn giản cỡ nào cũng không quan trọng. Thứ quan trọng là nó không chỉ có thể dạy Sunny những biến pháp xa lạ từ chủ nhân của nó nhưng cũng giúp cậu đẩy kĩ năng của bản thân về trước...rất nhiều.
Đúng ngay lúc cậu cần nó.
Sunny nắm lấy vải trơn tru trong nắm dấm, nhìn nó chăm chú.
Sau một lúc, cậu nói khẽ:
“Cảm ơn, Ananke.”
Dứt lời, cậu cắt bỏ mọi sự phân tâm và tập trung vào việc tìm hiểu dệt kì lạ này.