Chương 1341: Học Cách Khó
Sunny là một kẻ sao chép hơn là một pháp sư thật sự. Đa số vốn liếng của cậu là bao gồm việc tái tạo lại những dệt của nhiều loại pháp thuật mà cậu đã nhìn ra được từ những Ký Ức của bản thân, chứ không phải tự mình tạo ra chúng.
Đương nhiên, chỉ nhiêu đó đã là một thành tựu đáng kinh ngạc. Chỉ với đầu óc của bản thân và chút trực giác mà Dệt Máu mang lại – cùng như khả năng nhìn thấy dệt – cậu đã tự dạy cho mình gần hết những nguyên tắc căn bản của pháp thuật. Thứ pháp thuật kì diệu của Ác Ma Định Mệnh, thứ mà rất ít tồn tại có thể nắm giữ.
Đến thời điểm hiện tại, Sunny đã chỉ vừa mới đặt ra bước chân đầu tiên khỏi việc mù quáng sao chép dệt ma pháp, dè dặt cố phân tách và chỉnh sữa chúng để phù hợp ý muốn của mình. Món Quà Công Thành Chiến, một Ký Ức độc nhất mà cậu đã tạo ra để giết Titan Ngã Goliath, là kết quả của một trong những nỗ lực đó.
Nhưng mà Sunny vẫn chỉ là một tên nghiệp dư, khi cân nhắc đến mọi thứ. Cậu vẫn còn kém xa những pháp sư đích thực...như là tồn tại bí ẩn mà đã tạo ra Chìa Khóa Cửa Sông chẳng hạn. Thứ dệt đó đơn giản là ngoài sức tưởng tượng của cậu. Cậu thậm chí không tưởng tượng nổi sẽ mất bao lâu để cậu có thể đến được độ thành thạo vượt giới hạn như vậy. Vài trăm năm, có lẽ vậy? Một thiên niên kỷ?
Nên, Sunny không hề có những ảo tưởng về thành tựu của mình. Chúng khá là đáng kinh ngạc khi so sánh với những người Thức Tỉnh hiện đại khác, nhưng mà đó chỉ là vì đa số những người Thức Tỉnh đó hoàn toàn không biết gì về pháp thuật. Trong vĩ mô của mọi thứ, thì kĩ năng của cậu cơ bản là không đáng nhắc đến.
...Hoặc là cậu đã nghĩ vậy trước khi quan sát dệt của áo choàng Ananke.
‘Hở? Đợi đã...chuyện gì đang xảy ra...’
Những sợi chỉ hư ảo tỏa sáng trong hắc ám, hiện ra rõ ràng trong ánh mắt đã trải qua thay đổi của cậu. Nó đơn giản hơn hẳn những thứ dệt phức tạp cực kì mà Ma Pháp tạo ra, nhưng dù vậy...chẳng phải cậu đang hiểu nó hơi quá nhanh? Nó như là một cuốn sách mở vậy.
‘Phần đó của hình ảnh là phụ trách tăng cường độ bền, cái kia là có liên quan gì đó đến lửa...a, nó khiến cho áo choàng chống lửa. Cái kia khiến nó chống nước. Vậy thì những sợi này làm gì? Hừm. Trông quen quen. Đúng rồi! Nếu mình tăng kích thước và sự phức tạp của phần này lên...rất nhiều lần...thì nó sẽ tương tự với một mảng của [Đá Sống]. Cấu trúc căn bản là giống nhau. Đó cũng là cấu trúc căn bản của đặc tính khôi phục mà mọi Ký Ức đều có. Vậy thì nó là tự chữa trị...’
Sunny mở to mắt và tựa ra sau.
“...Cái quái gì?”
Làm sao mà cậu đột nhiên lại đọc dệt giỏi đến vậy? Trước đó, cậu đã chỉ có thể hơi mơ hồ cảm giác được một sự hiểu biết về bản chất của vài thứ pháp thuật nhất định, nhưng bây giờ, cậu bằng cách nào đó lại có thể nhìn thấy mục đích của đủ phần ảnh dệt hư ảo này gần như rõ ràng. Bất chấp việc bản thân hoàn toàn không quen thuộc với dạng dệt này.
Nó trông rất là...dễ hiểu.
Sunny chớp mắt vài lần.
‘Đừng có nói là...’
Một lời đoán đột nhiên hiện ra trong đầu cậu. Cậu nhìn áo choàng đen với ánh mắt nghi ngờ, rồi khẽ bật cười.
‘’Chết tiệt chưa kìa.’
Dệt của Ma Pháp tạo ra là tài tình bất tận và gần như hoàn hảo, và kết quả là, chúng cũng phức tạp và tinh xảo không tưởng tượng nổi. Đến mức mà Sunny phải dùng nhiều tuần để học hỏi thứ đơn giản nhất, và thậm chí đó là nhờ vào trí nhớ tốt hơn trung bình và tài năng có sẵn của cậu.
Cậu đã đập đầu mình vào bức tường này khoảng hai năm rồi, và với mỗi hạt kiến thức mà cậu có được, thì đã có cả trăm lần cậu thất bại trong việc giải mã và thấu hiểu nó.
Dệt của áo choàng của Ananke cũng đủ rườm rà để khiến người ta chóng mặt, nhưng mà nó còn kém xa độ phức tạp của ảnh dệt mà Ma Pháp tạo ra. Và vậy nên...có vẻ sau khi được tôi luyện bởi thứ sau, Sunny đã trở nên đủ tài năng để có thể phân biệt chung chung những thứ pháp thuật của cái trước kia.
Như thể cậu đã bắt đầu học chữ bằng cách thăm dò những bản trường ca tối nghĩa mà chưa từng nhặt qua một cuốn sách chữ cái vậy. Dệt của áo choàng, thì không đủ thô sơ để có thể gọi là bảng chữ cái, nhưng mà nó là thứ gì đó mà một học sinh cấp hai sẽ đọc.
Và sau khi đương đầu với dệt của Ma Pháp, Sunny đã học đủ để được xem là một học sinh cấp hai kiểu vậy.
Cậu dùng tay che mặt và bất động một lúc.
‘Đúng rồi...như là bị đưa đến Vùng Đất Lãng Quên vậy. Sau khi trở lại từ đó, chúng ta đều đã liên tục bối rối trước việc những người Thức Tỉnh bình thường có vẻ yếu cỡ nào. Những trở ngại vĩ đại hơn rèn đúc sức mạnh vĩ đại hơn. Đương nhiên là với điều kiện người ta thật sự sống sót chúng, đa số đã không.’
Cậu vừa là người sống sót từ Vùng Đất Lãng Quên vừa là người đã học pháp thuật bằng cách nhìn những tác phẩm của Ma Pháp. Vậy nên, những thành phẩm của những người dệt thật sự lại có vẻ...kì lạ là dễ vào.
Sunny lắc đầu, rồi bình tĩnh lại và nhìn trở lại áo choàng của Ananke.
‘Đúng rồi. Vậy thì là tin tức tuyệt vời. Mình không chỉ sẽ có thể hiểu được pháp thuật của nó nhanh hơn, mà còn có thể dùng nó để thay thế một cuốn sách dạy chữ và đẩy hiểu biết về dệt của mình về trước. Hi vọng rằng vậy...nó vẫn không hẳn là một bảng chữ cái.’
Cậu dùng phần còn lại của ngày hôm đó quan sát thứ dệt kì lạ kia. Nó không hề có thể xem là đơn giản, nhưng mà sau khi bị hành hạ bởi sự phức tạp đáng ghê tởm của những dệt hoàn mĩ do Ma Pháp tạo ra, Sunny gần như tận hưởng quá trình này.
Đến cuối cùng, cậu nhận ra áo choàng đen là một vật phẩm không bí ẩn cho lắm.
Những mặt nạ mà những tư tế mang là những báu vật thật sự, còn quần áo của họ thì chủ yếu chỉ dùng cho mục đích thiết thực mà thôi. Đương nhiên nó vẫn là thứ đáng giá...bản thân vải có vẻ như là vật liệt Vượt Giới Hạn, rất tương tự Tơ Lụa Đêm mà Noctis đã từng dùng để may quần áo cho cậu. Thật ra thì, nó có lẽ chính xác là thứ lụa đó.
Nó được tạo ra theo cách mà làm che giấu những chi tiết về thể chất của người mặc, và được làm phép để trở nên cực kì bền bỉ, lén lút, và chịu đựng...tất cả những tính chất mà những tư tế bị lên án của Ma Pháp Ác Mộng cần cho những hành trình gian nan của họ.
Một quần áo hoàn hảo cho những kẻ ngoại đạo mà thường xuyên thấy bản thân bị ghét và bị săn lùng bởi những người mà họ cố truyền đạo đến.
...Hoặc là một người Thức Tỉnh xui xẻo mà thường xuyên thấy mình gặp phải đủ thứ kinh dị không nói nổi.
Sunny chần chừ một lúc, rồi triệu hồi Kim Weaver và bắt đầu chỉnh sửa lại dệt của áo choàng đen kia. Những sợi chỉ đen kết nối vào những sợi chỉ hư ảo làm từ tinh túy linh hồn.
Đến khi bảy mặt trời chìm trong nước và Dòng Sông Vĩ Đại tỏa ra ánh sáng lung linh, cậu hạ thấp hai tay và nghe thấy Ma Pháp thì thầm bên tai mình:
[Bạn đã nhận được một Ký Ức, Áo Choàng Ananke.]