Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1345: Những Kẻ Chăn Quái Vật



Chương 1345: Những Kẻ Chăn Quái Vật

“Mày lãng phí thời gian thật chứ.”

“Nhất định là sẽ thất bại.”

“Bỏ cuộc đi. Mày biết mày không đủ thông minh để hoàn thánh bất cứ thứ gì đáng giá cả.”

“Mày thật sự muốn khiến cho người phụ nữ nắm giữ dây xích của mày mạnh hơn sao? Ghê tởm mà.”

“Bộ sưu tầm thất bại của mày cứ tiếp tục lớn hơn hử?”

Không để ý đến Tội Lỗi An Ủi, Sunny tựa vào con thuyền của Ananke trong lúc quan sát Vương Miện Bình Minh. Những cánh tay bóng tối của cậu tiếp tục dệt những sợi chỉ tinh túy. Sự tập trung của cậu không bị phá vỡ.

Cậu thậm chí còn chào đón những bình luận khinh rẻ đó. Âm hồn đáng ghét kia càng nói, thì Sunny càng có cảm giác bản thân đang đi đúng đường. Dù sao thì Tội Lỗi An Ủi sẽ không buồn can thiệp nếu như không có cơ hội thành công – không phải bản chất của nó để cược ngược lại Sunny khi mà không có gì để đánh cược.

“Sao, mày không để ý đến tao? Hay là mày quên cách nói chuyện rồi?”

Sunny ném một ánh mắt bình tĩnh về phía bóng ma, rồi quay trở lại Vương Miện Bình Minh.

“Chúng ta sẽ nói chuyện khi mày nói tao biết cách mày biết về Hoàng Tử Điên Rồ.”

Tội Lỗi An Ủi khịt mũi khinh thường.

“Thần thánh. Tại sao tao lại bận tâm chứ? Tao chán với cái tiết mục mệt mỏi này lắm rồi!”

Nó cười cay đắng, rồi nói thêm với giọng chán chường:

“Nhưng mà không có gì khác để làm cả. Chán thật.”

Phá Xích đang nhẹ nhàng đung đưa bên dưới họ. Thánh đang đứng canh gác ở mũi thuyền, Quỷ và Ác Mộng đang canh gác cây tôn nghiêm, và Nephis thì đang ở đuôi thuyền, điều khiển nó.

Bảy mặt trời đã chìm vào Dòng Sông Vĩ Đại, và boong thuyền đang được thắp sáng bởi vài lồng đèn rải rác. Nước mềm mại tỏa sáng, làm phai đi hắc ám không thể xuyên thủng của màn đêm với ánh sáng mờ ảo.

Sunny nhàn nhạt mỉm cười.

“...Tìm sở thích đi.”

Tội Lỗi An Ủi nhìn cậu chằm chằm, không hề thấy buồn cười. Rồi, nó quay về phía mũi thuyền và thở dài.

“Ít nhất thì có chương trình để xem.”

Sunny không để ý đến nó.

“Ờ hớ...”

Rồi, cậu vội vàng hủy đi Mảnh Vỡ Bình Minh và nhảy đứng dậy.

‘Cứt thật!’

Lao về trước, cậu cảm giác Phá Xích rung lắc trong lúc một cơn sóng bạo lực đánh vào nó từ bên hông.

[Neph, chúng ta bị tấn công!]

Ở phía trước con thuyền duyên dáng, cách khoảng một trăm mét, nước đã trở nên ảm đạm và không yên. Một cái bóng rộng lớn và cổ đại đang dâng lên từ dưới sâu, bị vây quanh bởi vô số cái nhỏ hơn. Những tua vặn vẹo vươn lên phía bề mặt.

...

“Đi đi. Tôi sẽ lo liệu việc ở đây.”

Nghe thấy lời đáp của Neph, Sunny chạy ngang qua Thánh...

Và nhảy qua khỏi thành thuyền mà không hề chậm lại. Một giây sau đó, cậu chìm vào nước lạnh lẽo, vội vàng đến đón đầu thứ kinh dị đến từ dưới sâu.

Nó ở đó, một hình dạng to đùng mà đang vươn những xúc tu khổng lồ về phía con thuyền đang di chuyển. Khổng lồ, cổ đại, và khủng khiếp...Sunny cảm giác hàng trăm con mắt đang muốn đâm xuyên cậu với ánh mắt phi nhân loại, toàn bộ thuộc về cùng sinh vật.

‘Một Bạo Chúa?’

Hình dạng của Sunny trở nên xa xăm, bị vây quanh bởi vô số cái bóng.

Rồi, hàm của một con rắn biển hung hăng xuất hiện từ bóng tối, gầm lên trong lúc bắn vào nước sâu sôi sục. Cơ thể dài của con rắn theo sau, bọc trong một bộ giáp mã não.

Dòng Sông Vĩ Đại rung chuyển.

Một thời gian sau đó, Sunny leo trở lại lên Phá Xích và thở dốc, những giọt nước đỏ rơi xuống từ tóc cậu. Cậu đang ướt đẫm máu...đương nhiên máu đó không phải của cậu.

Có một cái túi to đùng trong tay cậu. Cái túi đó thật ra là Áo Choàng Ananke – thứ mà chống nước – hai tay áo của nó được cột lại.

Bên trong cái túi tự chế đó, có hai mảnh hồn Vượt Giới Hạn không hề nhỏ đang mềm mại tỏa sáng trong hắc ám.

Sunny kiểm tra chúng, rồi nhìn quanh boong thuyền.

‘Tại sao mình lại rửa nó chứ? Ý mình là...tại sao mình lại bắt Quỷ rửa nó chứ?’

Boong thuyền đầy xác. Những sinh vật mà đã chết ở đó – bị cắt chém, xé rách, và đốt thành tro – trông như một sự pha trộn kì lạ giữa nhân loại và sinh vật biển. Chúng có thân mình nhân loại với làn da trắng nhợt, còn chân thì bị thay thế bởi những xúc tu dài mạnh mẽ màu đen. Cơ thể chúng ốm nhách, với những thứ như là hàu mọc ghê rợn bám đầy trên người.

Cảnh tượng đó vừa buồn nôn và khích lệ.

‘Thánh, Quỷ, và Ác Mộng đã kiếm cho mình vài mảnh bóng. Thậm chí tốt hơn nữa, có rất nhiều mảnh hồn ở đây thêm vào những cái mình mang trở lại.’

Sinh vật sống dưới sâu kia hóa ra không phải là một Bạo Chúa. Nó chỉ là một con Quái Vật Đồi Bại khổng lồ, kinh tởm...có vẻ như đám Hắt Hủi Chết Chìm này không phải thủ hạ của nó. Thay vì vậy, những sinh vật nhỏ hơn này có vẻ như đã lùa con quái vật khổng lồ kia, dùng nó để tấn công con mồi lớn hơn.

‘Lãng phí tinh túy mà.’

Nếu như Sunny biết trước, cậu đã sẽ dùng Đánh Bắt Linh Hoạt và Tội Lỗi An Ủi để chém hạ con vật kia.

Cậu đông cứng một giây, đột nhiên bị choáng bởi tình huống kì lạ này.

‘...Đợi đã, từ lúc nào mà mình lại coi thường những Quái Vật Đồi Bại đến vậy? Thứ đó có thể dễ dàng khiến mình toi đời nếu mình không cẩn thận. Chết tiệt. Mình đang trở nên kiêu ngạo? Kiêu ngạo sẽ khiến người ta bị giết.’

Sunny mạnh mẽ và điêu luyện, nhưng mà cậu không phải bất hoại. Mặc dù cậu có thể dễ dàng chém giết hàng chục sinh vật Ngã hay là đối mặt những con Đồi Bại mà không hề sợ hãi, mỗi con trong số đó đều có thể kết liễu tính mạng cậu với một cú đánh...có lẽ là hai, khi cân nhắc đến những tính chất phòng ngự của Vỏ Cẩm Thạch.

‘Mình tốt hơn là nên chỉnh lại thái độ này, nhanh.’

“Ôi trời. Một khoảnh khắc tự kiểm điểm hiếm có. Nhân tiện thì mày nên chỉnh nốt cái cá tính kinh tởm của mày luôn đi. Có lẽ vậy thì người ta sẽ không thấy mày khó chịu như vậy để ở quanh như là bây giờ.”

U ám ngước lên, Sunny nhìn cái âm hồn của thanh kiếm với vẻ ghét bỏ. Tội Lỗi An Ủi vẫn đáng ghét như lúc trước khi họ bị tấn công.

Nói thật thì không có gì nhiều thay đổi.

Nhưng mà nếu có một thứ thì...

Đó là bây giờ Sunny có rất nhiều mảnh hồn để biến thành Ký Ức.

Đứng dậy và triệu hồi quần áo trở lại, cậu nhìn quanh và phát hiện Quỷ. Con ác quỷ đáng sợ...có vẻ như đang núp đằng sau cái cây khỏi cậu.

Sunny mỉm cười.

“Đến đây nào anh bạn.”

Quỷ chần chừ vài giây, rồi miễn cưỡng bước qua.

Sunny chỉ về đống xác ghê gớm kia.

“Thu hoạch mảnh hồn, rồi dọn dẹp đống lộn xộn này.”

Vai con ác quỷ hạ xuống.

Sunny vỗ vào một cái vai đó...ừ thì, cậu đã muốn làm vậy, nhưng mà tên khốn kia quá cao để có thể thoải mái làm vậy. Hơn nữa, co thể nó đầy gai sắc nhọn, nên cuối cùng, cử chỉ của cậu trở nên khá...giữ lại.

“Ồ, và mày có thể ăn hết chúng. Nhét đầy bụng cho đã đi! Giờ khi những Thuộc Tính chính của mày đã được xác định, mày không cần duy trì chế độ ăn kiêng nữa...”

Những tia sáng tham lam thắp lên từ sâu trong ánh mặt Quỷ.