Chương 1348: Phù Thủy Tối Thượng
Giờ khi mảnh hồn Đỉnh Cấp đã thay thế đỉnh nối nguyên bản của dệt ma pháp, năng lượng mạnh mẽ bên trong nó đang tràn vào ảnh dệt rực rỡ. Những sợi chỉ hư ảo tỏa sáng rực rỡ hơn nhiều, được tăng cường bởi pháp thuật của bản thân chúng. Đa số đã giữ vững...nhưng mà vài hình ảnh tinh tế hơn bắt đầu tỏa sáng quá mãnh liệt, như thể muốn bắt lửa và tiêu tan thành ánh sáng chói lòa bất cứ lúc nào.
Cậu phải củng cố những phần đó của dệt, và làm vậy theo cách mà không mâu thuẫn với những hình ảnh tinh xảo đó.
Xỏ một sợi chỉ tinh túy bóng tối vào kim của Weaver, cậu kiềm chế không để bản thân quá vội vàng, và bắt đầu dệt ra những hình ảnh mới – những thứ này có màu đen và không ánh sáng – đè trên và xuyên suốt những hình ảnh rực rỡ.
Cây kim làm việc ở những khu vực gấp rút nhất, còn tay cậu thì giải quyết những điểm kém nguy kịch hơn. Cho dù những ngón tay của cậu có linh hoạt cỡ nào, thì cậu cũng không thể dệt nhanh khi sử dụng một dụng cụ đàng hoàng – hiệu quả ngược lại cho khả năng độc nhất có thể chạm đến những sợi chỉ hư ảo kia là việc chúng sắc bén hơn bất cứ thanh kiếm nào có thể, và vì vậy có khả năng cắt vào da thịt cậu mà không chút khó khăn gì.
Mất một ngón tay là đơn giản như là hơi đặt sai áp lực vào một điểm hay là trượt mục tiêu bởi một sợi tóc.
Nói vậy...mặc dù những ngón tay của cậu là không thể mất được, những bàn tay bóng tối thì có thể dễ dàng được hi sinh. Chúng không hoàn toàn có thể so sánh với tay thật về mặt nhạy cảm và tinh tế, nhưng mà việc một hay ngón tay có thể mất mà không phải trả cái giá đáng kể gì là bù lại cho điểm yếu đó.
‘Ây da.’
Cho dù Sunny có cẩn thận đến cỡ nào, thì nhu cầu cần phải di chuyển nhanh đến ghê gớm khiến cậu chắc chắn phải ăn vài cú đau. Một vết cắt mỏng hiện ra trên ngón tay cái bên tay phải, khiến máu rướm ra. May mắn là, không có giọt máu nào rơi vào dệt và ảnh hưởng đến sự cân bằng tinh tế của nó – máu của cậu dù sao cũng rất là lì lợm, và biết cách ở lại trong cơ thể. Phần lớn thời gian là vậy.
Những cánh tay bóng tối đang tồi tàn hơn. Đến khi Sunny dập tắt những đám cháy nguy hiểm nhất, chúng đã hoàn toàn tan nát. Cậu đang chỉ vừa đủ có thể giữ những cái bóng bị thương kia không tiêu tan trở lại dạng không thực chất, và thậm chí đã bị buộc phải hủy đi một tay và tạo ra một cánh tay mới hoàn toàn ngay lúc giữa chừng.
Cho dù là vậy...có cảm giác là phần nguy hiểm nhất là đã qua.
Những hơi thở run rẩy thoát ra từ môi Sunny, và một giọt mồ hôi rơi xuống trán cậu xuống sàn gỗ.
Không cho phép bản thân thư giãn, cậu đứng hình một tích tắc, nhìn vào toàn bộ dệt.
‘Đỉnh nối đang giữ vững. Đó và đó...những sợi chỉ bóng tối đang làm giảm đi gánh nặng đối với những sợi nguyên gốc đúng như kế hoạch...khu vực kia hơi sờn, mình cần củng cố nó thêm...không, không phải thêm, mà là tốt hơn...nhưng mà những khu vực đó thì ban đầu trông ổn, nhưng mà giờ bắt đầu khiến mình lo lắng...’
Khiến trái tim đập loạn của mình bình tĩnh lại, cậu tiếp tục công việc. Bây giờ, Sunny di chuyển ở tốc độ không còn gãy cổ như ban nãy, mà là đang có cách tiếp cận chu đáo hơn.
‘Tốt, tốt...đều đang vào với nhau rồi.’
Đó là một cảm giác tuyệt vời. Dệt sụp đổ đã chật vật chống lại những nỗ lực cứu nó của cậu vào lúc ban đầu, đến mức mà cậu cảm giác như có ba vấn đề nguy kịch xuất hiện cho mỗi vấn đề cậu giải quyết. Cậu càng chữa trị và củng cố nó thì càng có cảm giác như là dệt đang hỗ trợ cậu.
Ảnh dệt hư ảo đã bắt đầu trông tao nhã một lần nữa. Những sợi chỉ rực rỡ và những sợi không ánh sáng hòa quyện vào nhau vô cùng hòa hợp. Cả hai đều được tăng cường bởi pháp thuật của Mảnh Vỡ Bình Minh và cùng lúc cũng cường hóa lẫn nhau.
Một cảm giác hài hòa tuyệt vời thẩm thấu trong suốt dệt ma pháp tinh xảo. Đỉnh nối của nó đã bị thay thế, và hình ảnh đã bị xâm lược bởi vô số sợi chỉ mới, toàn bộ đều tăm tối và ma quái. Nhưng dù vậy, nó lại trông như...một phiên bản khác, nhưng mà tự nhiên của bản thân nó, càng lúc càng có vẻ vậy.
...Tiếp tục công việc tỉ mỉ của mình, Sunny thoáng liếc nhìn Tội Lỗi An Ủi.
“Này, thằng kia.”
Âm hồn thanh kiếm nhướng mày.
“Này, thằng ngu.”
Sunny đã nhìn trở lại dệt, tập trung vào việc hoàn thành việc sửa đổi, nhưng mà khóe miệng cậu thì đã cong lên thánh một nụ cười hả hê, nho nhỏ.
“Đi chết chìm trong sông đi đồ khốn kiếp khó ưa. Mày chẳng phải không ngừng nói tao chắc chắn sẽ thất bại? Ừm, có không? Ai mới là thằng ngu hả?!”
Vào lúc đó, cậu cười nhếch mép và đột ngột hạ xuống cả sáu tay, rồi đứng hình, nhìn chăm chú vào vòng kim loại tươi sáng mà đang nằm trên sàn trước mặt cậu.
Công việc của cậu đã xong. Quá trình sửa đổi đã hoàn thành.
Sunny hít một hơi sâu...
Và trong lúc cậu làm vậy, Ma Pháp thì thầm vào tai cậu:
[Ký Ức của bạn đã bị phá hủy.]
Mắt cậu trợn to.
Tay cậu co giật.
‘Làm sao...’
Trước khi cú sốc hoàn toàn ghi nhận trong tâm trí, Ma Pháp lại lên tiếng:
[Bạn đã nhận được một Ký Ức Đỉnh Cấp, Vương Miện Bình Minh.]
‘...có thể?!’
Sunny đứng hình vài giây, rồi ngã sụp dựa vào thành thuyền. Một tiếng gầm gừ phẫn nộ thoát khỏi môi cậu:
“Cái gì?! Cái quái gì vậy hả?! Mày tính cho tao lên cơn đau tim sao hả, đồ Ma Pháp chết tiệt?! Suy nghĩ trước khi mở miệng, chết tiệt!”
... Ma Pháp không trả lời.
Có lẽ vậy là tốt hơn.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Sunny hủy đi những cánh tay bóng tối và nhặt lên Vương Miện Bình Minh. Tay cậu hỏi run rẩy.
Đường chân trời phía đông đã nhuộm màu đỏ tía bởi những mặt trời đang mọc lên.
Nhìn món Ký Ức mà cậu vừa sửa đổi với ánh mắt cháy bỏng, cậu im lặng một lúc, rồi mệt mỏi nói:
“Vậy là, tên của mày thật sự đã được thay đổi thành Vương Miện Bình Minh. A...đúng là phù hợp.”
Trước đó, nó được gọi là Mảnh Vỡ Bình Minh, Ký Ức Mảnh của Lãnh Chúa đầu tiên của Lâu Đài Tươi Sáng. Nhưng mà có vẻ như là Ma Pháp đã quyết định sự sửa đổi mà cậu đã thực hiện là đủ đáng kể để đáng ban một cái tên mới cho món Ký Ức Đỉnh Cấp vừa nâng tầm này.
Cậu có nhầm lẫn hay không, mà viên đá quý duy nhất trên vòng kim loại giản dị có vẻ sáng hơn một chút?
Thưởng thức viên đá quý sáng chói, Sunny hít sâu và triệu hồi kí tự.
...Chúng là:
Ký Ức: Vương Miện Bình Minh.
Cấp Bậc Ký Ức: Đỉnh Cấp.