Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1352:



Chương 1352: Gần Mép

Cuối cùng, Sunny không thể khiến bóng ma kia nói ra gì có hữu ích cả. Cũng như thường lệ, toàn bộ câu trả lời cậu nhận được hoặc là mơ hồ hoặc là đánh lạc hướng, hay thẳng thắn hơn là sỉ nhục mà không có liên quan gì đến câu hỏi cả.

Sau đó, trong tâm trạng buồn rầu, cậu rời khỏi bóng râm của cây tôn nghiêm và đi quanh con thuyền, kiểm tra tình trạng của nó. Sunny cảm thấy kì lạ khi nghĩ đến những thứ mà cậu đã biết được và đã nghi ngờ là sự thật.

‘A, thật sự khó chịu mà.’

Cậu có vẻ như đã bắt gặp phải sự thật, hay nên nói, là một phần lớn của sự thật. Nhưng mà vẫn còn nhiều phần bị thiếu mất, và những phần đó lại là phần chứa đựng những câu trả lời quan trọng nhất.

Đầu óc cậu xoay vòng, nghĩ ra hết giả thuyết vô căn cứ này đến giả thuyết vô căn cứ khác. Sunny đã không thể nhìn ngó ra ý nghĩa thật sự của tất cả, nhưng mà thứ cậu đã làm được là khiến đầu óc bản thân hoàn toàn kiệt sức.

Đến sau cùng, cảm thấy hậm hực, cậu ném khát vọng điên cuồng muốn tìm ra sự thật ngay đây và ngay bây giờ ra khỏi đầu và ngồi lại gần con thuyền gỗ nhỏ và bắt đầu dệt một Ký Ức khác cho Ác Mộng.

Hoàng hôn rực lửa kéo dài cả một ngày, và rồi bị thay thế bởi ánh sáng lung linh của đêm. Ở phần phía tây này của Dòng Sông Vĩ Đại, thậm chí nước cũng khác. Nó thay đổi giữa màu yên chi đậm, đỏ thắm rực rỡ, và mâu nâu đỏ hạt dẻ đậm đà...như thể họ thật sự đang đi thuyền trên dòng sông máu vậy.

Những đêm mà họ chứng kiến trước đó là như mơ, nhưng mà đêm nay...đêm nay là như một cảnh tượng từ một cơn ác mộng xinh đẹp nham hiểm vậy.

Sunny và Nephis đã không ngủ chỉ một giây, quá cảnh giác để có thể nhắm mắt.

Vào buổi sáng, hắc ám không thể xuyên thấu của màn đem một lần nữa bị thay thế bởi hoàng hôn cháy rực. Có vẻ như một trong bảy mặt trời luôn luôn ở trong tầm với, bị nhấn chìm trong dòng chảy của thời gian.

Càng đi xa về phía tây, ánh sáng càng trở nên mờ nhạt. Sau một thời gian, họ bị vây quanh bởi hoàng hôn rực lửa.

“Sunny...dòng chảy có hơi lạ?”

Giọng nói Neph nghe có vẻ căng thẳng.

Hiện tại, cậu đang nắm lấy mái chèo, trong khi cô thì đang nghiêng ra khỏi thành thuyền ở gần đó.

Mơ hồ, Sunny cho một cái bóng của mình đi xem phía dưới thuyền. Mất cậu một lúc lâu để hiểu được chuyện gì mà khiến Nephis cảnh giác.

‘Kì lạ.’

Dòng chảy của Dòng Sông Vĩ Đại...đang thay đổi.

Kể từ khi họ tiến vào Mộ Ariel, nó đã luôn chảy theo cùng hướng. Nhưng mà bây giờ, có vẻ như thể dòng chảy đang vặn vẹo, không chỉ mang Phá Xích về trước, mà còn hơi kéo nó sang một bên.

Về hướng mặt trời đang lặn.

Cậu nắm mái chèo chặt hơn.

“Chúng ta chắc là đã gần mép.”

Dòng Sông Vĩ Đại bao la và trôi chảy bất tận...nhưng mà nó không phải không có giới hạn. Đó là một trong những thứ đầu tiên mà họ đã hỏi Ananke, hi vọng rằng có một bờ đất liền ở đâu đó trong thế giới khó sinh sống này.

...Nhưng mà không có bờ.

Thay vì vậy, Dòng Sông Vĩ Đại giới hạn từ phía tây và đông – từ hoàng hôn đến bình minh, như cách gọi phương hướng của những Người Ở Sông – nhưng lại là một vực thẳm sâu tăm tối không hề có đáy. Nó như một dòng sông mà chảy xuyên qua không gì cả, bị treo trong một hư vô bởi sức mạnh của Ác Ma Sợ Hãi.

Và vậy nên, có một mép thay vì một bờ. Một thác nước khổng lồ và không ngừng chảy nước thời gian tràn vào vực thẳm và biến mất vào hắc ám bất tận. Đi thuyền đến gần mép cơ bản là tự sát.

Họ vẫn chưa đến phần nước thật sự nguy hiểm – nếu không thì, dòng chảy đã kéo Phá Xích về phía vực thẳm với lực lượng hung tợn – nhưng mà sự thay đổi chiều hướng tinh tế của nước cho thấy mép đã không còn cách quá xa.

Đó là tin tức tốt.

Bởi vì đó có nghĩa là họ thậm chí đã đến gần hơn nữa với Thất Sủng.

...Và Dusk, nữ tiên tri cuối cùng của Cửa Sông.

Sunny hít sâu.

“Kiểm tra những dụng cụ định hướng lần nữa. Sẽ thật sự tồi tệ nếu chúng ta đi lố Thất Sủng và đến quá sâu trong quá khứ.”

Đó đúng là sẽ rất tệ, khi nghĩ đến không có gì ngoài Ô Uế ở phía hạ nguồn của thành phố nhân loại cuối cùng.

Nếu như thành phố cuối cùng đó vẫn còn đứng...

Sunny cau mày, nhớ lại cơn bão thời gian. Họ không thật sự biết bản thân đã chiến đấu với nó bao lâu, và đặc biệt là họ đã ở bao lâu bên trong mắt bão yên bình rùng rợn của cơn thảm họa đó, cố gắng không nhìn vào nước.

Ai biết được? Thất Sủng có lẽ đã bị Ô Uế nuốt chửng rồi.

Kể cả nếu chưa, thì cũng không cách nào nói rõ Dusk là bạn hay thù, chứ đừng nói đến việc cô ta là người đã gửi lời nhắn đến Ananke nói cô tìm kiếm họ thông qua một giấc mơ.

Họ phải sẵn sàng cho một trận chiến.

Trong lúc Nephis cố gắng xác định vị trí của họ với sự giúp đỡ của những dụng cụ kia, Sunny yên lặng cho những Bóng của mình một loạt những mệnh lệnh.

Đứng ở mũi con thuyền duyên dáng, Thánh thả ra hắc ám của cô với sự tinh tế hờ hững. Ác Mộng trở người trong bóng tối, đôi mắt đỏ sẫm của nó thắp lên ánh sáng nguy hiêm. Quỷ vươn lên từ sàn thuyền, những ngọn lửa địa ngục cháy lên đằng sau những tấm giáp màu đen trên mặt nó.

Không lâu sau đó, Nephis cất những dụng cụ kia đi và nhìn xuôi dòng.

“Mọi thứ có vẻ ổn. Chúng ta nên rất gần rồi...đương nhiên, thành phố có thể đã di chuyển về bất cứ hướng nào khác rồi. Dù vậy, nó chắc chắn không thể di chuyển xa nếu không muốn hi sinh toàn bộ dân số người Sinh Ở Sông.”

Sunny chậm rãi gật đầu. Quả thật...mặc dù những thành phố nổi của Dòng Sông Vĩ Đại theo lý thuyết là có thể di chuyển xa theo mong muốn của những cư dân của chúng, thực tế thì, chúng bị trói buộc tại chỗ bởi tuổi thọ của người Sinh Ở Sông. Việc di chuyển xảy ra qua nhiều thế hệ, chứ không phải tháng hay năm.

“Đến thay tôi ở mái chèo đi.”

Nephis im lặng bước vào vòng tròn kí tự, thế chỗ cho Sunny. Ngay bây giờ, cậu là chiến binh có hiệu quả hơn giữa hai người họ...

Quan trọng hơn là, cậu không hề biết cách điều khiển một con thuyền vào bến. Nếu như những người của Thất Sủng đúng là thân thiện...thì sẽ rất xấu hổ nếu hai người họ lại đâm vào cảng của người ta ngay khi xuất hiện.

‘Ừ...mình sẽ lo việc chiến đấu, nếu cần thiết làm vậy.’

Sunny lén lút nhìn quanh, xem thử Tội Lỗi An Ủi đang làm gì. Đảm bảo âm hồn kia đang không làm gì không tốt, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm và vươn giác quan bóng ra xa nhất có thể.

Sau đó, họ chỉ có thể chờ đợi.

Một giờ trôi qua trong sự yên lặng căng thẳng, rồi một giờ nữa. Lực kéo của vực thẳm vẫn là yếu, nhưng mà nó đang chậm rãi trở nên nhanh hơn. Bị vây quanh bởi hoàng hôn vĩnh hằng, Sunny thấy khó có thể đo đạc thời gian.

Phá Xích đi xuyên qua hoàng hôn đỏ sẫm. Nước của Dòng Sông Vĩ Đại phản chiếu bầu trời cháy rực, và có vẻ như cũng bị bao bọc trong lửa.

Rồi, cuối cùng, Thánh nhúc nhích và hơi quay đầu.

...Ở phía xa, Sunny nhìn thấy một tia sáng thắp lên trên đường chân trời. Đâu đó ngoài kia, một ngọn lửa trắng đang cháy ở trên đỉnh một tòa hải đang cao.

Có vẻ như họ đã tìm thấy thành phố cuối cùng của nhân loại trong Mộ Ariel...

Sau nhiều tháng lang thang trong Mộ Ariel bao la và hiểm trở, họ đã đến Thất Sủng.