Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1354: Bởi Ân Sủng Của Dusk



Chương 1354: Bởi Ân Sủng Của Dusk

Với những cánh buồm tơi tả đã hạ xuống, con thuyền rùng rợn kia chậm lại, cuối cùng đến trạng thái tương đương ngừng hẳn. Nó trôi nổi trên mặt sóng cách bến cảng vài trăm mét, chỉ được dòng chảy mang đi. Cronos đã có thể lấy lại chút bình tĩnh ở lúc này. Hắn thoáng suy nghĩ về việc bỏ chạy nhưng mà quyết định không làm vậy.

Cơ thể hắn quá già để có thể chạy với bất cứ tốc độ gì đáng kể. Những người canh gác thành phố chắc chắn cũng đã phát hiện con thuyền ma quái kia và con rắn mã não khủng khiếp nữa – nếu như Phu Nhân thật sự không biết về sự xuất hiện của những thứ đó, thì những chiến binh đã đi đến rồi.

Trong vài giây, mọi người bất động – ông bà lão có mặt ở cảng, và bóng dáng hắc ám đứng ở mũi con thuyền duyên dáng cũng vậy.

Dòng chảy chậm rãi kéo con thuyền đến gần hơn. Chỉ còn vài phút nữa là nó sẽ đến cảng.

‘Đây...phấn khích đến kì lạ nhỉ?’

Cronos đáng lẽ nên hoảng sợ, nhưng mà hắn lại cảm thấy trầm trồ và tò mò. Toàn bộ họ ở Thất Sủng sống với kiến thức rằng mạng sống họ sẽ sớm đến hồi kết – cái chết như là một người bạn cũ, chứ không phải một kẻ địch ghê gớm gì. Nhưng mà, sự xuất hiện của con thuyền bí ẩn kia thì là một gì đó mới mẻ.

Họ đâu phải lúc nào cũng trải nghiệm thứ hoàn toàn bất ngờ như này?

Hắn chưa từng thấy gì như này, và khả năng cao là sẽ không bao giờ có cơ hội chứng kiến gì đó tuyệt vời như vậy lần nữa. Nên, hắn chờ đợi khoảnh khắc con thuyền cập bến mà quên cả thở.

...Sau cùng, con thuyền duyên dáng đến đủ gần để họ nhìn thấy mỗi vệt sẹo khủng khiếp và mỗi vết cháy trên thân thuyền tàn tạ của nó. Có vẻ như con thuyền tơi tả đã thoát khỏi đáy sâu địa ngục và đã sống sót đủ thứ thảm họa không nói rõ...nó đã phải chịu đựng những trận chiến khủng khiếp gì chứ? Thứ sinh vật khủng khiếp gì đã cào vào thân thuyền, không thể phá xuyên qua?

...Thứ gì sống bên trong nó, mà đã có thể sống sót toàn bộ thứ khó khăn đó? Liệu họ có phải là khủng khiếp hơn cả những sinh vật mà đã để lại những dấu vết trên thân thuyền cổ đại kia?

Cronos và những người ở gần hắn đều bị choáng váng khi nhìn thấy cái cây xinh đẹp mọc quanh cột buồm chính của con thuyền. Cái cây đó là xanh tươi và đầy sức sống, không hề như con thuyền ủ rũ bên dưới nó. Nó cao và sinh động hơn bất cứ cây cối nào mọc ở Thất Sủng.

‘Tay nghề thủ công này là gì...’

Cronos chưa từng nhìn thấy một con thuyền với thiết kế như vậy, hắn cũng không biết bất cứ thợ xây thuyền nào mà có khả năng tạo ra nó. Những đường nét của con thuyền ma quái kia duyên dáng mà xa lạ. Những chi tiết nhỏ của việc xây dựng nó không như bất cứ thứ gì mà những Người Ở Sông sẽ xây...chúng cũng hoàn toàn khác với cách mà Người Chạng Vạng xây thuyền, trước khi họ bị đám Ô Uế tiêu diệt.

Con thuyền ma quái kia trông cổ đại và bí ẩn, như là tất cả những thứ mà được truyền lại từ những Người Ngoài.

Đột nhiên, Cronos cảm thấy một sự háo hức sung sướng.

‘Những...những người này là...’

Con thuyền trơn tru đến gần bến cảng và ngừng lại ngay bên cạnh nó, mũi thuyền nhẹ nhàng chạm vào bích neo thuyền. Trong lúc những người của Thất Sủng quan sát trong sự yên lặng choáng ngợp, bốn bóng dáng nhảy ra khỏi boong thuyền lên cầu cảng cũ kĩ.

Có hai người ở phía trước...nếu đó thật sự là người chứ không phải thần thánh nào đó.

Cronos đột nhiên cảm thấy khó thở.

Người đầu tiên là một chàng trai trẻ mặc một bộ áo choàng hắc ám, gương mặt trắng sứ chìm trong bóng tối. Đôi mắt không ánh sáng như hai hồ hắc ám khó tưởng, lạnh lẽo và xuyên thủng. Có một vương miện kim loại đen đặt trên đầu cậu ta, hình dạng giống như một con rắn cuộn mình.

Người còn lại là một cô gái dáng người cao với mái tóc bạc và ánh mắt xám bình tĩnh, mặc một bộ tunic trắng. Gương mặt cô như là một bức tượng, xinh đẹp và xa xăm. Cô cũng mang một vương miện, cái này tươi sáng và được trang trí với một viên đá quý tỏa sáng.

Khi cô xuất hiện, ánh bảy mặt trời như thể sáng hơn một chút. Cronos cảm giác có gì đó di chuyển trong tim hắn, và trong một giây, linh hồn hắn bị nắm giữ bởi một sự khao khát sâu sắc và không giải thích nổi.

Hai người họ như ngày và đêm, bí ẩn và xinh đẹp.

...Hai kẻ còn lại như là quái vật.

Một là vị hiệp sĩ thật cao mà có vẻ như được khắc ra từ mã não, bộ giáp duyên dáng của cô vừa tinh xảo vừa đáng gờm. Còn lại là một con chằn tinh được đúc từ thép đen, với những ngọn lửa đói khát cháy sâu bên trong ánh mắt hung tợn.

Cũng có gì đó ẩn nấp trong bóng tối nữa. Một sự hiện diện đáng sợ mà vừa khó nắm bắt vừa khủng khiếp.

Mọi người nhìn chăm chú những người lạ, cảm thấy sợ hãi, trầm trồ, và kinh ngạc.

Sau vài giây im lặng, chàng trai mang vương miện rắn tiến lên một bước và nói với ngôn ngữ quen thuộc, giọng nói cậu ta vang vọng ra khắp bến cảng:

“Chúng tôi đến từ tương lai xa xăm để tìm kiếm Thất Sủng, thành lũy cuối cùng của Người Ở Sông. Chúng tôi không có ý tổn thương...trừ khi mọi người tổn thương chúng tôi. Tôi là...”

Vào lúc đó, Cronos tin chắc nghi ngờ của mình.

‘Họ là! Chắc chắn phải là!’

Với trái tim đập điên cuồng, hắn tiến lên một bước và hỏi bằng giọng run rẩy:

“T-thưa Ngài...hai...người là những Đứa Con của Weaver?”

Chàng trai liếc nhìn hắn, khiến Cronos rùng mình dưới ánh mắt đó. Một tia bất ngờ xuất hiện trong ánh mắt không ánh sáng, nhưng rồi biến mất, bị thay thế bởi gì đó mà trông như là...thỏa mãn.

“Quả thật. Chúng tôi là Ngôi Sao Thay Đổi và Sunless, những Đứa Con của Weaver.”

Những lời nói của cậu như là một vụ nổ đối với những ông bà lão có mặt ở bến cảng. Nỗi sợ hãi của họ biến mất, và thay vào đó, những nụ cười tươi sáng thắp lên trên gương mặt nhăn nheo của họ.

“Đương nhiên!”

“Là họ!”

“Đúng như Phu Nhân đã nói!”

“Tôn vinh Phu Nhân!”

Cronos không nhịn được mà cũng phải mỉm cười.

‘A, mình chắc chắn là già đãng trí rồi...tại sao lại không nhận ra sớm hơn chứ?’

Hắn chần chừ một giây, rồi cúi chào thật sâu và nói, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe nghiêm trang thay vì kinh ngạc và háo hức:

“Gặp ngài là hân hạnh của chúng tôi. Chúng tôi chào đón hai người đến Thất Sủng, thưa những vị khách danh giá.”

Rồi, hắn thả lưng và tôn kính nói thêm:

“Phu Nhân Dusk đã chờ đợi hai người từ rất, rất lâu rồi...”