Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1355: Thất Sủng



Chương 1355: Thất Sủng

“Không...mình nhất định không tưởng tượng. Những người này đúng là kì lạ!”

Những cư dân của Thất Sủng đúng là đang nhìn về phía Sunny rất buồn cười. Ông già yếu ớt trước mặt cậu đang mỉm cười với sự pha trộn giữa vui sướng và kinh hoảng, cũng như toàn bộ những người già khác mà đã gặp họ ở bến cảng. Họ cùng lúc vừa quá kích động vừa quá sợ hãi, như là một đám tuổi teen lần đầu gặp thần tượng của chúng vậy.

Cậu có thể mơ hồ hiểu được tại sao họ lại vui vẻ – có vẻ như là Dusk đã chờ đợi Sunny và Nephis. Đó có khả năng là tin tức tốt...Nhưng mà sự trầm trồ và kinh hoảng là đến từ đâu chứ?

‘Ờ...có lẽ là mình không nên xuất hiện ở dạng con rắn kia?’

Sunny cho rằng những Người Ở Sông đã quen thuộc với việc nhìn thấy đủ loại sinh vật, nhưng có lẽ cậu đã sai. Dù vậy..có một sự không tương đồng kì lạ giữa tuổi tác của những người này và phản ứng sống động của họ.

Cả thành phố đều kì lạ.

Khi Sunny và Nephis vừa mới thấy nó, cả hai đã căng thẳng và cảnh giác. Họ đã không biết loại chào đón gì đang chờ họ, và không thể thả lỏng.

Thất Sủng có rất nhiều điểm giống Dệt, nhưng mà cũng khác. Nhuộm bởi màu đỏ sẫm của hoàng hôn, nó trôi nổi trên sóng, vươn dài hết tầm mắt. Nó to hơn nhiều thành phố hoang vắng của những người đi theo Weaver, và cũng phát triển hơn nhiều, cảm giác giống một nơi với rễ cắm sâu hơn.

Có nhiều hơn những con thuyền đảo, đa số được trải đường gọn gàng với đá và mang theo những tòa nhà duyên dáng, vừa mắt. Những hòn đảo được liên kết bởi những sợi cầu dây, với những kênh đào rộng bên dưới. Những con thuyền gondola (thuyền đáy phẳng truyền thống của Venice) thon thả được chạm khắc tinh xảo trên gỗ nhàn nhạt của chúng di chuyển qua lại.

Không như Dệt, ở đây không có những cánh quạt bắt gió. Thay vì vậy, có những cánh buồm vải với màu đỏ rực rỡ vươn ra giữa những tòa nhà cao, khiến thành phố trông như một đội thuyền hoành tráng. Những tòa nhà thì được xây dựng từ đá trắng và gỗ nhạt, với những màu đỏ đây đó để làm diện mạo trông sôi nổi hơn.

Thất Sủng như một đóa hoa trắng thuần khiết, hoàn mĩ giữa bầu trời đỏ bất tường và nước đỏ máu của Dòng Sông Vĩ Đại.

Nhưng mà...đó là một đóa hoa đang úa tàn.

Mặc dù những tòa nhà xinh đẹp được xây dựng với tay nghề thật cao, đa số chúng đã cho thấy những dấu hiệu điêu tàn. Những cái mới hơn cũng không có vẻ xinh đẹp bằng những tòa cũ. Những cây cầu dây thì bị sờn và không được bảo dưỡng tốt lắm. Những cánh buồm đỏ có lẽ từng trông hoành tráng, nhưng mà giờ thì vải của chúng đã phai màu, bề mặt nó đầy những chắp vá và dấu hiệu của những việc tu sửa tạm bợ.

Khó không nhìn thấy nhất là...những con đường của thành phố quá hoang vắng. Từ những gì Sunny có thể nhìn ra, một nửa tòa nhà là không có ai ở, hoang vắng và bị bỏ trống đó. Cảm giác đó thật sự rất sai.

Cậu dù sao cũng đã lớn lên ở NQSC. Trong một thành phố được vây quanh bởi những rào cản phòng ngự, không gian là cực kì quý giá...và vì không có đủ để cho tất cả, những người như cậu bị đuổi ra đến ngoại ô. Kể cả ở đó, sự trống rỗng cũng không được chấp nhận.

Hơn nữa, những người duy nhất mà cậu nhìn thấy là những ông bà lão...những thủy thủ đâu? Những binh lính đâu? Những người Thức Tỉnh đâu?

Tại sao Phá Xích lại được phép tiếp cận thành phố mà không bị những người canh gác nó đón đầu?

Sunny thấy tình hình này là rất kì lạ.

‘Ừ thì...ít nhất là họ không tấn công chúng ta.’

Đó là một mối lo lắng của Nephis và cậu, đó là tại sao cậu đã lặn xuống nước ở dạng rắn.

Cậu nhìn chăm chú ông già kia, cố hiểu tại sao những người địa phương này có vẻ trở nên tái hơn theo từng giây. Rồi, thầm lắc đầu, cậu thở dài và nói:

“Vậy thì tốt. Chúng tôi cũng đã rất trông đợi được gặp Phu Nhân Dusk.”

Có lẽ họ cuối cùng sẽ có thể nhận được vài câu trả lời từ nữ tiên tri cuối cùng của Cửa Sông.

Sunny chần chừ một giây, rồi hỏi thẳng:

“Phòng ngự của thành phố mọi người có vẻ thiếu sót khủng khiếp. Những chiến binh đâu rồi? Tại sao không có ai ngăn con thuyền chúng tôi tiến vào vùng nước của mọi người?”

Ông già bật cười lo lắng.

“Ồ...tại sao lại ngăn chứ? Phu Nhân đã cảnh báo chúng tôi nếu như có nguy hiểm. Vì Phu Nhân không có, nên chắc chắn là không có nguy hiểm. Nên...”

Hắn ngượng nghịu ngừng lại và nói thêm:

“Nhưng xin đừng lo lắng! Sẽ có người sớm đến hộ tống hai vị. Tôi chắc chắn là vậy.”

Sunny và Nephis nhìn chăm chú ông lão với biểu hiện khó tin.

‘Hử.’

Ra là như vậy. Thất Sủng được cai trị bởi một nhà tiên tri...và vì vậy, những cư dân nơi này sống theo một quy luật khác hẳn. Tại sao những lại cử người canh gác nếu bất cứ đợt tấn công nào đều có thể nhìn trước được? Có lẽ là như vậy.

Cậu không chắc là bản thân thật sự hiểu được một sự thay đổi như vậy trong cuộc sống là sâu sắc cỡ nào.

‘Khiến người ta phải tự hỏi làm sao mà những thành phố của những nữ tiên tri có thể ngã xuống, bất chấp tất cả...’

Có lẽ chính xác là vì những người này đã dựa vào những nữ tiên tri quá nhiều...và những nữ tiên tri, cho dù năng lực của họ có mạnh mẽ đến mấy, cũng không thể nào là toàn trí. Đặc biệt là khi có dính dáng đến những năng lực tà ác hơn.

Trong lúc Sunny suy ngẫm những vấn đề đó, có một sự ồn ảo nhỏ ở cuối bến cảng. Một chục người xuất hiện, toàn bộ đều mặc giáp và mang vũ khí. Bộ giáp của họ trắng, với những túi đỏ cột quanh eo. Biết ơn là, những vũ khí của họ vẫn ở trong bao.

Những ông bà lão tránh sang hai bên để những người lính tiếp cận. Lúc họ làm vậy...Sunny lại phải ngạc nhiên.

Những chiến binh, mỗi người trong số họ...đều già không khác gì nhóm người mà họ đã gặp ở bến cảng. Bộ giáp không vừa trên cơ thể già nua của họ, và họ có vẻ chật vật dưới trọng lượng của vũ khí của bản thân. Dù vậy, những người lính già vẫn duy trì biểu hiện trang nghiêm.

Vẫn còn ngọn lửa trong mắt họ.

Chỉ huy của đội, một bà lão cổ đại mang một mũ giáp mở với một mào đỏ, cúi chào thật sâu rồi giơ tay run rẩy lên nghiêm chào.

“Chào mừng, những Đứa Con của Weaver. Là vinh hạnh của tôi được chứng kiến ngày hai người đến. Tôi...sẽ mang hai người đến gặp Phu Nhân. Làm ơn...”

Bà lão làm ra một động tác, mời họ theo sau.