Chương 1386: Khu Rừng, Đồng Bằng, Dòng Sông, Và Bầu Trời Xanh Bao La
Những bức tranh tường sau đó miêu tả trận chiến giữa sáu bóng dáng tỏa sáng và những hình dạng mơ hồ ẩn mình trong hắc ám của vực thẳm hư vô. Sunny thấy chúng khá buồn cười...cậu đã biết là trận chiến tranh giữa những vị thần và không rõ là được dấy lên với những món vũ khí như là tử vong, thời gian, và không gian. Nó thật sự vượt khỏi phạm vi hiểu biết của con người.
Nhưng mà, những người cổ đại đã vẽ những bức tranh này dựa vào trí tưởng tượng của nhân loại. Trong đó, những vị thần chiến đấu với những sinh vật hư vô với kiếm, giáo...và thậm chí đôi lúc là nắm đấm. Tưởng tượng một vị thần đấm nhau tay đôi với thứ kinh dị nguyên thủy nào đó đúng là khá buồn cười.
Sunny lắc đầu.
“Đúng là tò mò, phải không? Những vị thần luôn được nói là kẻ địch của những sinh vật hư vô...nhưng thật ra thì, bản thân họ cũng là sinh vật hư vô. Chỉ là một chủng loại khác mà thôi.”
Cả những không rõ lẫn những vị thần đều được sinh ra từ hư vô. Nên, những vị thần cũng là không rõ – những tồn tại nguyên thủy từ trước khi có bất cứ thứ gì có thể xem là nhân loại từng tồn tại. Chỉ có điều họ là một loại rất đặc biệt trong số những thứ cổ đại đó. Một oại mà về bản chất là đối nghịch với vực thẳm mà đã sinh ra họ, và mọi thứ mà nó thể hiện.
Nephis chậm rãi gật đầu.
“Đúng là vậy. Nhưng có quan trọng sao?”
Sunny hơi lắc đầu.
“Tôi đoán là không ha.”
những người Thức Tỉnh và Sinh Vật Ác Mộng cũng là hai mặt của cùng một đồng xu. Đó không khiến họ là giống nhau.
Ba người họ tiếp tục đi về trước, quan sát những bức tranh tường. Đến sau cùng, những sinh vật hư vô có vẻ đã bị đánh bại, mặc dù không bị hủy diệt. Đánh bại và giảm đi, chúng cuộn mình trong một góc tăm tối của vực thẳm, bị vây quanh bởi sáu hình dạng rực rỡ kia.
‘Đây là thú vị.’
Sunny biết rất ít về cách mà trận chiến tranh giữa những vị thần và không rõ đã kết thúc. Miêu tả của giọt ichor chỉ nói là hư vô đã bị trói buộc...nhưng mà không nhắc đến cách nó xảy ra.
Cuối cùng, ba người họ ngừng lại ở bức tranh tường gần cuối. Trên đó, sáu hình dạng rực rỡ có vẻ như đang nắm giữ một cái lưới mà làm từ thứ còn sót lại của ngọn lửa hoàng kim, vây quanh bởi một cơn lốc tia sáng. Họ ném cái lưới về phía đám sinh vật đang cúi mình, bọc lấy chúng trong ánh sáng.
Hình ảnh tranh tường cuối cùng miêu tả một quan cảnh quen thuộc – vực thẳm đen tối kia đã không còn, bị thay thế bởi những khu rừng, những cánh đồng, những dòng sông, và một bầu trời xanh bao la.
Cậu nhìn sang Cassie với vẻ chờ đợi. Cô dù sao là người đã sống cả năm với những cư dân của Ác Mộng này. Nếu có ai biết về những truyền thuyết của họ, thì đó sẽ là cô.
Cô gái mù thở dài.
“Đến cuối cùng, những kẻ cũ bị đánh bại, những vị thần lấy phương hướng và dùng vũ khí của họ quấn quanh hư vô. Đó là cách hư vô bị phong ấn. Và...đó cũng là cách thế giới được tạo ra.”
Sunny nhìn chăm chú bức tranh cuối cùng, bị một cảm giác ghê rợn lấn át.
‘Đọi một giây...’
Những khu rừng, những đồng bằng, những dòng sông, và một bầu trời xanh bao la...những tồn tại cúi mình mà bị một cái lưới ánh sáng hoàng kim bọc lấy...
Cậu đã biết những bức tranh này là được vẽ dựa trên sức tưởng tượng có hạn của những người tạo ra chúng. Nên, nếu cậu nhìn xa hơn thứ được vẽ, về phía ý nghĩa bên dưới...
Khát vọng, phương hướng...trật tự...những quy luật tuyệt đối như là thời gian và không gian mà những vị thần đã tạo ra dùng làm vũ khí.
Thì đó có nghĩa là những vị thần đã tạo ra thế giới...hay nên nói là cả vũ trụ...bằng cách phong ấn hư vô trong một lồng giam làm từ những luật lệ tuyệt đối?
Và nếu đó là cách mà thế giới được sinh ra...
Cậu rùng mình.
“Vậy thì...đợi chút...có nghĩa là mọi thứ chúng ta biết cơ bản là cái lồng giam của những tồn tại nguyên thủy từ hư vô kia? Và...và mọi thứ chỉ là lớp vỏ bên ngoài của một nhà tù mà được xây ra để cầm giữ vực thẳm?”
Cassie và Nephis nghiêm nghị quay sang cậu.
Sau một lúc, cô gái mù nói, giọng nói cô bình tĩnh đến kì lạ:
“Mình nghĩ vậy...không hẳn là đúng theo nghĩa đen, nhưng mà ừm. Hư vô chưa từng bị hủy diệt, nó chỉ bị ràng buộc. Và thế giới là thứ ràng buộc nó...không phải thế giới thức tỉnh, không phải thế giới Mộng Ảo. Mà là...bản thân sự tồn tại, như chúng ta biết nó.”
Sunny im lặng một lúc, không biết phải nói gì. Thứ Cassie nói nghe khủng khiếp. Nó như thể cậu đang đứng trên bề mặt một đại dương sâu thật sâu, tối thật tối, tách khỏi nơi đáy sâu không ánh sáng của nó chỉ bởi một lớp băng mỏng, dễ vỡ.
Băng đó là toàn bộ sự tồn tại.
‘Chết tiệt thật...’
Tại sao cậu lại bị thứ truyền thuyết ngu ngốc nào đó làm cho khó chịu đến vậy chứ?
Câu trả lời là rõ ràng. Sẽ dễ phủ định cả thứ như là một loại mê tín cổ đại nếu không phải vì một chi tiết. Ma Pháp đã đặt cùng câu chuyện đó vào trong mô tả của giọt máu của Thần Bóng Tối, có nghĩa là phải có ít nhất một chút sự thật trong truyền thuyết này, cho dù nó đã bị vặn vẹo cỡ nào.
‘Nguyền rủa.’
Cuối cùng, cậu thở ra một hơi run rẩy rồi nói với giọng vô tư mà không thuyết phục cho lắm:
“Ừ thì...hơi khiến người ta bất an nhỉ?”
Đúng là vậy.
Nhưng mà nhiều hơn thế nữa...
Nó nâng lên quá nhiều câu hỏi.
Sự giải thích của cậu về truyền thuyết này có gần sự thật? Bằng cách nào mà Weaver có thể tiến vào hư vô nếu nó bị phong ấn bởi chính sự tồn tại? Ác Ma Định Mệnh chính xác thì đã chứng kiến gì ở đó?
Nghĩ đến thì, thuyết sáng tạo này giải thích rất nhiều thứ, nhưng mà một thứ nó không giải thích là những daemon. Họ đến từ đâu? Ai là Không Rõ, kẻ mà đã có những đứa con là họ? Những daemon và người tạo ra họ có liên quan đến những vị thần và hư vô như thế nào?
Cũng có những câu hỏi căn bản hơn nữa.
Ví dụ như, con đường Thăng Hoa là dẫn đến thần thánh, còn con đường Hắc Hóa là đối nghịch nó, dẫn đến sự báng bổ. Và vì những thứ đối nghịch với thần là hư vô...liệu ý nghĩa thật sự của “bất kính” và “báng bổ”, từ mà Ma Pháp dùng, thật ra là “có liên quan đến hư vô”?
Liệu vực thẳm phong ấn bên trong thế giới là nguồn gốc của Hắc Hóa? Thứ hắc ám tà ác mà lan tỏa trong linh hồn đám Sinh Vật Ác Mộng là một sự hiện hữu của hư vô luôn luôn tồn tại kia?
Và làm sao mà những Ác Mộng, Ma Pháp, và những âm mưu bí ẩn của Weaver liên quan vào toàn bộ những thứ này?
Sunny đột nhiên rùng mình trong lúc một ý nghĩ nhất định tiến vào đầu óc cậu.
Giờ khi những vị thần đã chết...
Sự lan tỏa của Hắc Hóa có phải một dấu hiện cho thấy phong ấn chứa đựng hư vô đang yếu đi?
Liệu cái lồng mà những vị thần đã tạo ra đang dần tan vỡ?
Cơn ớn lạnh ghê gớm mà cậu cảm giác sau khi biết được sự thật về tấm tranh tường cuối cùng đã bị sự tò mò cuốn đi...nhưng bây giờ, cảm giác sợ hãi đó đã trở lại.
Cậu chần chừ vài giây, rồi hắng giọng và dời mắt khỏi những hình ảnh cổ đại, hư hao, và phai nhòa của khu rùng, dòng sông và đồng bằng.
...Những vết nứt đen như một tấm mạng phủ lấy bầu trời xanh bao la mà không hề trông rùng rợn chút nào cả.
“Đi tìm cái thư viện chết tiệt kia và cút xéo khỏi nơi này nhanh nhất có thể, được không nào? Nơi này...nó thật sự khiến tôi ớn lạnh...”
Một lần trong đời, Sunny hi vọng sẽ không bao giờ tìm đến câu trả lời cho những câu hỏi khiến tâm trí mình phiền muộn.