Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1403:



Chương 1403: Deja Vu

Bởi vì Sunny, họ ở lại bên cạnh Phá Xích lâu hơn dự định. Tuy nhiên, cậu đơn giản không thể nói ra có chuyện gì mà đang khiến cậu không thoải mái đến vậy. Sau một lúc, họ không có lựa chọn khác mà phải đi về phía những vách đá.

Cassie cưỡi Ác Mộng đi ở phía trước nhóm, Sunny và Nephis theo sau, còn Thánh và Quỷ thì bảo vệ phía sau. Trong lúc họ bước đi, Sunny giữ im lặng, lông mày nhíu chặt lại.

“Tôi chỉ...tôi cảm thấy kì lạ.”

Như thể cậu đã bước ra những bước này trước kia. Cát trắng, sương mù xoáy lượn, kiến trúc vách đá cao màu đen kia...toàn bộ quen thuộc đến ghê rợn.

“Chuyện gì đang xảy ra?”

Sau một lúc, họ phát hiện một đường dấu chân trên cát. Sunny đáng lẽ nên thấy bất ngờ hay tò mò, nhưng mà cậu lại không hề để ý đến phát hiện bí ẩn kia. Như thể việc những dấu chân ở đây là đương nhiên mà thôi.

“Đó là dấu chân của nhân loại.”

Cậu rùng mình và nhìn Nephis. Làm sao cậu biết trước cô sẽ nói chính xác những từ đó?

Sunny chần chừ vài giây, rồi khẽ nói:

“Đợi ở đây.”

Tại sao cậu cảm giác gần như là...bản thân bị bắt buộc phải trả lời như vậy?

Hết sức bất an, Sunny để lại một cái bóng và đi theo đường dấu chân đến mép đảo. Có quá nhiều câu hỏi mà đáng lẽ cậu nên hỏi bản thân...như là ai đã để lại những dấu chân đó? Liệu người đó thật sự đã nhảy vào vực thẳm? Hay là họ đã sống sốt và thoát khỏi sương mù ngột ngạt này?

Nhưng thay vì vậy, Sunny chủ yếu chỉ suy nghĩ tại sao cậu lại có cảm giác đã đến mép của hòn đảo này trước đây rồi.

Tội Lỗi An Ủi cũng ở đó, im lặng lườm cậu.

‘Tại sao nó không nói gì? Mình có cảm giác nó nên nói gì đó rồi. Như là kêu mình cũng nhảy xuống hay gì đó.’

Cau mày, Sunny quay trở lại nơi Nephis và Cassie đang đợi.

“Những dấu chân dẫn đến mép đảo. Tôi không tìm thấy gì khác, nên...hãy truy chúng trở lại hướng ngược lại.”

Khi họ gật đầu và chuẩn bị rời khỏi, cậu đột nhiên nói thêm:

“Đợi đã, hai người...hai người không cảm thấy có gì đó kì lạ sao?”

Nephis nhìn cậu với biểu hiện vô cảm thông thường của mình.

“Mọi thứ ở đây đều kì lạ.”

Sunny không thể không đồng ý. Đó vốn là một câu hỏi ngu ngốc...đương nhiên, mọi thứ cảm giác kì lạ trên một hòn đảo huyền bí ẩn giấu đằng sau rào cản là một xoáy nước khổng lồ.

Họ tiếp tục tiến lên và cuối cùng đi đến những bậc thang đá dẫn lên đồi. Quỷ đi đầu, và nhóm cẩn thận bắt đầu leo lên. Trong lúc họ đi, Sunny không thể không rũ bỏ cảm giác những bậc thang này quen thuộc đến ghê rợn.

‘Cái quái gì đang xảy ra với mình...mình lại bị mê hoặc tâm trí hay gì đó sao?’

Đến hiện tại, sức đề kháng của Sunny với những đòn tấn công tâm trí là khá cao. Thậm chí Tội Lỗi An Ủi, một Ký Ức Vượt Giới Hạn Đẳng Cấp Năm, cũng đang gặp khó khăn trong việc khiến cậu thật sự và hoàn toàn điên khùng. Cậu không nghi ngờ rằng có những tồn tại bên trong Mộ Ariel này mà có thể phá nát phòng ngự của cậu...nhưng mà cậu có nghi ngờ là có gì đó ở đây mà có thể làm vậy mà có thể khiến cậu hoàn toàn không phát hiện chút gì cả.

‘Vậy là gì chứ?’

Ngước lên, cậu phát hiện Nephis đang nhìn chăm chú những bậc thang đá.

‘Cô chắc chắn đã phát hiện chúng không hề bị thời tiết làm hao mòn, như thể người Tìm Kiếm mà đã sống trên hòn đảo này đã tạo ra chúng chỉ mới ngày hôm qua.’

Đợi đã...từ lúc nào mà bản thân cậu đã đến những kết luận đó?

Nó chỉ có vẻ quá rõ ràng.

Trong lúc Sunny đứng hình, cảm thấy rất rất mơ hồ, một trong những cái bóng dò đường phía trước đột nhiên nghe thấy âm thanh thép chạm thép, theo sau bởi một tiếng hét đau đớn. Cậu không bất ngờ chút nào cả, như thể đó là thứ tự nhiên nhất trên đời.

Con quạ đen mà đã ngồi trên vai cậu đột nhiên lao vào làn sương mù.

‘Đó là giọng của Jet?’

Tại sao suy nghĩ về Jet lại khiến cậu có cảm giác sợ hãi lạnh lẽo như vậy?

“Sunny?”

Cassie và Nephis đã phát hiện trạng thái mơ hồ của cậu.

Cậu chần chừ một giây.

“Có ai đó đang chiến đấu trong khu rừng, khoảng bốn cây số từ đỉnh cầu thang. Có vẻ là Jet. Tôi đi đây.”

Những lời đó rời khỏi miệng cậu như thể cậu đã luyện tập lời thoại này.

Nephis gật đầu.

“Chúng tôi sẽ ở ngay...”

Không đợi nghe trả lời của cô, Sunny chìm vào bóng tối.

‘Có gì đó sai...có gì đó sai...’

cậu biết rằng bản thân đang chấp nhận rủi ro ghê gớm bằng cách mù quáng lao vào khu rừng. Bông Hoa Gió là quá nguy hiểm để hành động nông nổi...sunny không hề biết kẻ địch mà cậu phải đối mặt là gì, và đang lao vào một trận chiến mà không có bất cứ chuẩn bị gì, và không nắm chút chủ động nào.

Nhưng mà Jet sẽ chết nếu cậu trì hoãn chỉ một giây. Bằng cách nào đó, cậu chắc chắn như vậy.

Bước ra khỏi cái bóng sâu trong khu rừng, Sunny nghiến răng và lao về trước.

‘Đây chỉ là một trong những tình huống mà mình chỉ có những lựa chọn xấu. Nhưng mà mình sẽ ổn...mình đã sống sót toàn bộ những canh bạc trước đó, nên lần này mình cũng sẽ vượt qua mà thôi!’

Nhưng rồi, cậu cảm giác một sự kinh hoàng ớn lạnh nắm giữ tim mình.

...Liệu cậu thật sự có thể vượt qua?

Hay là sẽ chết khổ sở sau khi thua canh bạc đó?

Xuất hiện ở một khu vực trống trải, Sunny trượt trên rêu và ngừng lại ở chính giữa nó. Mùi máu lan tỏa trong không khí ở nơi này, vừa đáng sợ vừa quen thuộc.

‘Cô ta ở đâu, cô ta ở đâu...’

Nhìn quanh, cậu phát hiện có người đang nằm trên đất, bóng người bất động bị sương mù chôn vùi. Lao đến đó, Sunny ngã xuống đầu gối và nhìn chăm chú với ánh mắt mở rộng.

Jet...là Jet. Bộ giáp da màu đen của cô có vẻ không bị hư hại, nhưng mà gương mặt xinh đẹp của cô lại vặn vẹo vì đau đớn khủng khiếp. Rêu đang tham lam uống máu mà đang tràn ra từ vết thương khủng khiếp nơi cánh tay cô bị đứt rời.

‘Nguyền rủa tất cả!’

Cảm nhận được sự hiện diện của cậu, Jet chậm rãi mở mắt. Môi cô yếu ớt nhúc nhích:

“Sunny...đằng...”

‘Đằng sau mình, trong sương mù!’

Trước khi Jet nói hết câu cảnh cáo, cậu đã nhảy đứng dậy và xoay người lại. Có một hình dạng mơ hồ đang di chuyển trong sương mù. Bởi vì Sunny phản ứng nhanh đến vậy, cậu không hề có vấn đề né tránh đòn tấn công của nó.

Tội Lỗi An Ủi rít lên, chém rách hình dạng kia.

‘Đó sẽ không hiệu quả.’

Tại sao cậu lại nghĩ vậy?

Đúng rồi...có vẻ như dệt từ sương mù, hư ảo, khó nắm bắt. Đó phải là một loại âm hồn gì đó, có nghĩa là tấn công vật lý là không hiệu quả. Có vẻ như tiềm thức của Sunny đã nhận ra bản chất quỷ quyệt của kẻ địch nhanh hơn tâm trí chủ động của cậu.

Cho trận chiến này, cậu phải bỏ đi thanh jian ngọc và triệu hồi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn.

Chưa đến một giây sau đó, bóng ma sương mù có vẻ như tiêu tan thành làn sương xoáy lượn. Sunny không hề có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó, có nghĩa là sinh vật kia có thể tấn công bất cứ lúc nào, từ bất cứ phương hướng nào.

Thả ra Tội Lỗi An Ủi, cậu kêu gọi thanh giáo ảm đạm. Giờ...cậu chỉ phải sống sót đến khi nó được triệu hổi a...

‘Không...mình đang bỏ sót gì đó...’

Sunny đông cứng tại chỗ, bị giằng xé giữa nhu cầu cấp bách là phải tuyệt đối tập trung và cảm giác âm ỉ là cậu đang quên gì đó cực kì, cực kì quan trọng.

‘Đó...đó là gì chứ?’

Cậu không thể cho phép bản thân bị phân tâm. Một giây thiếu tập trung có thể đồng nghĩa với tử vong.

‘Tập trung!’

Hai cái bóng khác đang dò xét ở nơi khác – ảm đạm và vui vẻ – sẽ đến nơi này chỉ trong vài giây nữa. Chỉ khi cơ thể cậu được cường hóa bởi cả năm cái bóng thì cậu mới có thể nhẹ nhõm một chút mà suy nghĩ về cảm giác gặm nhấm kia.

Giọng nói khô khàn của Jet vang lên từ bên dưới, yếu ớt và nhỏ dần hơn:

“Sunny...cẩn thận...cô ta là...”

Cậu cúi xuống, và rồi...

Sunny đột nhiên bình tĩnh không giải thích nổi.

Môi cậu nhúc nhích:

“...Cô ta là cô.”

Cảnh Tượng Tàn Nhẫn cuối cùng hiện vào tồn tại.

Cái bóng vui vẻ bay vào khu đất thoáng.

Âm hồn sương mù kia... Tàn Sát Bất Tử... đã ở đó, chờ đợi nó.

Một cơn đau đớn quằn quại xé rách linh hồn Sunny.

Ngã xuống đầu gối, cậu nghe Ma Pháp thì thầm và suy nghĩ:

‘Bóng của bạn đã bị phá hủy.’

[Bóng của bạn đã bị phá hủy.]

‘Bóng tâm của bạn đã bị phá hủy.’

[Bóng tâm của bạn đã bị phá hủy.]

‘Giờ là Ảm Đạm...’

Lại một cơn tra tấn không thể tả nối xuyên thủng tồn tại của cậu, ném Sunny xuống đất.

Quằn quại trong đau đớn, cậu chật vật đứng dậy.

‘Mình...mình biết chuyện này sẽ xảy ra. Làm sao mình biết?’

Cuối cùng, cậu có thể lên đến một đầu gối. Sương mù đột nhiên lạnh lẽo không chịu nổi, khiến cơ thể cậu run rẩy.

Sunny ngẩng đầu và nhìn thấy hai con mắt xanh dương băng giá nhìn xuống mình.

‘Giờ mình sẽ chết.’

Thanh đao ma quái xuyên qua ngực cậu.

Sunny chờ đợi một giây, rồi chậm rãi đứng thẳng lên và nhìn quanh. Phá Xích nằm trên cá trắng, nghiêng ngượng nghịu...

Nơi thông thoáng trong khu rừng không còn. Cơ thể đổ máu, tan vỡ của Jet không còn. Những cái xác của hai cái bóng của cậu cũng không còn.

...Nhưng mà cậu nhớ mọi thứ rõ ràng.

Bờ biển đầy sương, những vách đá đen, ánh chạng vạng lãnh lẽo của khu rừng thông, nỗi sợ hãi tử vong lúc đang quỳ gối.

‘Mình đã chết.’

Nhưng cậu đã không. Nếu không thì, làm sao cậu có thể đứng đây, trên boong thuyền Phá Xích?

‘Neph và Cassie chắc chắn là đã cứu mình, bằng cách nào đó, và rút lui trở lại con thuyền.’

Vào lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói của Neph:

“Tôi ổn. Tôi vẫn có thể chiến đấu.”

Sunny giật mình và nhìn cô chăm chú với biểu hiện không cảm xúc gì cả.

“Cô...cô vừa nói gì?”

Cô nhướng mày.

“Tôi nói mình vẫn có thể chiến đấu.”

Sunny tiếp tục im lặng nhìn cô chăm chú.

Tâm trí cậu hoàn toàn trống rỗng.

Đó là chính xác những từ mà cô đã nói khi chúng ta vừa đáp xuống hòn đảo. Không, không chỉ những từ cô nói. Mọi thứ khác đều hoàn toàn giống hệt.’

Cậu nhìn quanh lần nữa, để ý mọi chi tiết nhỏ nhặt xung quanh họ. Cậu đã đúng – như thể giờ vừa qua chưa từng xảy ra.

Như thể Sunny đã quay trở lại quá khứ.

Cậu chậm rãi giơ lên một tay và vuốt mặt mình.

‘...Cái quái gì đang xảy ra?’