...Sunny chờ một giây, rồi chậm rãi đứng thẳng lên và nhìn quanh.
Phá Xích đang nằm trên cát trắng, ngượng nghịu nghiêng đi. Nó đã tông nát bên hông của một vách đá đen và giờ đang tựa lên nó, ngăn không cho con thuyền lật đi. Họ đã gặp may mắn bất chấp việc tiếp đất mù lòa.
Sương mù vẫn còn đó, che đi thế giới, nhưng mà nó đã trở nên kém dày hơn. Sunny có thể nhìn ra hình dạng của Thánh vẫn còn đang đứng ở mũi con thuyền mắc cạn, cũng như nhiều hơn những vách núi dâng lên cao hơn. Có vẻ như Nephis đã dẫn Phá Xích đến một bãi biển cát nhỏ ở tận cùng mép đảo.
Bản thân Neph đang nặng nề dựa trên mái chèo, cạn kiệt tinh túy. Sunny nhăn nhó.
‘Đó là không thể tránh được, nhưng mà chúng ta nên cẩn thận để không nhân vết thương gì nghiêm trọng. Cô ấy sẽ không thể chữa trị cho chúng ta trong thời gian gần.’
Còn Nephis lúc này cũng đã lấy lại sự bình tĩnh.
“Tôi ổn. Tôi vẫn có thể chiến đấu.”
‘Ừ thì, đương nhiên cô có thể. Tôi có nghi ngờ gì đâu chứ.’
Sau khi trao đổi vài lời với họ, Cassie dùng Ánh Sáng Dẫn Đường chỉ về phía mà Effie nên đang ở.
‘Hoặc là cơ thể không sinh lực của cô ấy...hay là thứ gì đó hoàn toàn khác nữa.’
Sunny không thể đè nén sự lo lắng của mình nữa. Cậu cau mày và tiến lên một bước, chuẩn bị nhảy xuống đến bờ biển.
‘Cái người phụ nữ tham ăn đó...cô ta tốt hơn là nên còn sống. Nếu không thì...nếu không thì mình sẽ thật sự giận cô ta.’
Nhảy qua thành thuyền, cậu rơi xuống và tiếp chân lên cát trắng. Một giây sau đó, Nephis đã ở bên cạnh cậu. Thánh và Quỷ đáp xuống ồn ào hơn họ một chút, và cuối cùng, Ác Mộng nhảy khỏi boong thuyền, mang theo Cassie trên lưng.
Sáu người họ bất động vài giây, lắng nghe sự im lặng của Bông Hoa Gió.
Không có âm thanh gì quanh họ, không có chuyển động gì. Chỉ có cát trắng mềm mại và những vách đá đen hơi nhìn thấy được trong làn sương mù. Một tảng đá rơi ra từ vách đá bị đâm vỡ và lăn xuống, âm thanh vừa bị sương mù làm yếu đi vừa khiến cho ồn ào hơn. Nó vang vọng, khiến họ căng thẳng.
Cảm thấy rất không thoải mái vì cả thị giác lẫn giác quan bóng của mình bị đè nén, Sunny tiến lên một bước.
...Lúc cậu làm vậy, một bóng người đột nhiên hiện ra từ màn sương mờ ảo.
Cậu giật mình và căng thẳng, sẵn sàng tấn công, nhưng rồi đông cứng.
Mắt đen, da trắng như sứ... Tội Lỗi An Ủi đang nhìn cậu với vẻ căm ghét và phun ra:
“Thần thánh. Lại vụ này! Tao chán ngấy tận cổ rồi...”
Sunny nghiến răng và đi qua âm hồn thanh kiếm chết tiệt kia...
Nhưng rồi cậu ngưng lại một chốc.
Đột nhiên, một cảm giác deja vu kì lạ tràn qua cậu.
‘Hử...’
Tại sao cậu cảm giác như thể Tội Lỗi An Ủi đáng lẽ phải nói gì đó khác?
Lắc đầu, Sunny bỏ qua bóng ma đáng ghét kia và đi thẳng về phía vách núi.
...Chưa đến một giờ sau đó, cậu đã quằn quại trên mặt đất, bị cơn đau đớn không chịu nổi áp đảo. Linh hồn không ánh sáng bị chặt chém và đang dần tan vỡ.
Trong lúc Sunny khổ sở lên đến một đầu gối, một ánh mắt lạnh lẽo đâm xuyên cậu từ bên trên.
‘Không, không, không...’
Rồi, một cây đao ma quái đâm xuyên ngực cậu.
Sunny chết.
...Sunny chờ đợi một giây, rồi chậm rãi đứng thẳng lên và nhìn quanh.
Phá Xích nằm trên cát trắng, nghiêng ngượng nghịu. Nephis đang nặng nề dựa trên mái chèo, cạn kiệt tinh túy.
‘Chúng ta nên cẩn thận để không bị thương đến khi cô ấy khôi phục chút tinh túy.’
Cô chậm rãi đứng thẳng lên và nói với giọng mệt mỏi:
“Tôi ổn. Tôi vẫn có thể chiến đấu.”
‘Ừ thì, đương nhiên cô có thể. Cô là Ngôi Sao Thay Đổi của gia tộc Bất Diệt Hỏa mà.’
Họ trao đổi vài lời với Cassie, người sau đó đã dùng Ánh Sáng Dẫn Đường để chỉ họ về hướng mà Effie đáng lẽ nên ở. Không lâu sau đó, Sunny nhảy xuống bãi biển, theo sau bởi những đồng đội còn lại.
‘Người phụ nữ tham ăn đó...cô ta tốt hơn là nên còn sống. Nếu không thì...nếu không thì mình thật sự sẽ giận cô ta.’
Cảm thấy trơ trọi trong làn sương xoáy lượn này, cậu cau mày và tiến lên một bước.
...Lúc cậu làm vậy, một bóng người đột nhiên hiện ra từ màn sương mù mờ ảo.
Sunny giật mình và căng thẳng, sẵn sàng tấn công, nhưng rồi đông cứng.
Mắt đen, làn da trắng như sứ... Tội Lỗi An Ủi đang lườm cậu mà thậm chí không thèm che giấu sự căm ghét của nó.
“Mày đúng là thứ hèn nhát, kinh tởm, buồn nôn, đáng ghét. Chết đi cho rồi, chết đi...thần thánh, như này đúng là không thể chịu nổi mà!”
Sunny nghiến răng và đi ngang qua âm hồn thanh kiếm chết tiệt kia, đi về phía những vách đá. Cậu đột nhiên bị một cảm giác deja vu kì lạ tràn qua.
‘Kì lạ...tên khốn kia nói gì vậy?’
Ném những ý nghĩ về bóng ma chết tiệt kia khỏi đầu, cậu tiếp tục đi về trước.
Không lâu sau đó, một thanh đao ma quái đâm xuyên ngực cậu.
Sunny chết trong đau đớn quằn quại.
...Sunny chờ đợi một giây, rồi chậm rãi đứng thẳng lên và nhìn quanh.
Phá Xích nằm trên cát trắng, nghiêng ngượng nghịu. Nephis đang nặng nề dựa trên mái chèo, cạn kiệt tinh túy.
Một hai phút sau đó, cậu nhảy xuống bãi biển và đi về phía vách đá. Lúc cậu làm vậy, một bóng ma tái nhợt đột nhiên xuất hiện từ sương mù, khiến cậu giật mình.
Tội Lỗi An Ủi cười cợt.
“Chết tiệt, chết tiệt...ban đầu có hơi vui, nhưng mà giờ tao đã đếm không nổi rồi...”
Không để ý đến âm hồn đáng ghét kia, Sunny tiếp tục bước đi. Cậu đột nhiên bị một cảm giác deja vu kì lạ tràn qua nhưng mà cậu bỏ qua nó.
Không lâu sau đó, inh hồn cậu bị hủy diệt bởi lưỡi đao tàn nhẫn của Tàn Sát Bất Tử.
...Sunny chờ đợi một giây, rồi chậm rãi đứng thẳng lên và nhìn quanh.
...Sunny chờ đợi một giây, rồi chậm rãi đứng thẳng lên và nhìn quanh.
...Sunny chờ đợi một giây, rồi chậm rãi đứng thẳng lên và nhìn quanh.
Cậu chết trong đau đớn quằn quại.
Cậu chết trong đau đớn quằn quại.
Cậu chết trong đau đớn quằn quại.
Cậu chết.
Phá Xích nằm trên cát trắng, nghiêng ngượng nghịu. Nephis đang nặng nề dựa trên mái chèo, cạn kiệt tinh túy.
Sau khi Cassie dùng Ánh Sáng Dẫn Đường chỉ họ về phía mà Effie đáng lẽ nên ở, Sunny nhảy xuống bờ biển và đi về phía những vách đá.
Lúc cậu làm vậy, một bóng ma tái nhợt xuất hiện từ sương mù khiến cậu giật mình.
Tội Lỗi An Ủi im lặng lườm cậu, không nói gì cả.
‘Thằng khốn kia bị gì vậy?’
Không để ý đến bóng ma đáng ghét kia, Sunny đi ngang qua nó và cẩn thận đi xuyên sương mù. Một cảm giác deja vu kì lạ tràn qua cậu nhưng cậu bỏ qua nó.
‘Chậm mà chắc...chậm mà chắc...’
Tuy nhiên, có gì đó vẫn đang gặm nhấm lấy tâm trí cậu.
Cau mày, Sunny ngừng lại, chần chừ vài giây, và quay người lại.
“Này. Mày không định nói gì sao?”
Nephis nhìn cậu với vẻ bất ngờ.
“Cậu đang nói chuyện với thanh kiếm của mình?”
Sunny gật đầu và tiếp tục nhìn chăm chú Tội Lỗi An Ủi, kẻ mà đang yên lặng lườm ngược lại cậu.
‘Tại sao mình cảm giác kì lạ đến vậy chứ?’
Cậu bất động một lúc, biểu hiện trở nên tăm tối hơn. Đến cuối cùng, Sunny chửi thề và lắc đầu.